Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 7 : Nai con xem mắt ký 1

Ngày đăng: 05:03 19/04/20


“Quản lý Phan, phiền cậu ra đây một chút.”



“Trưởng… trưởng phòng, anh tìm tôi?”



Phan Tuấn Vỹ mới chạy từ ngoài cửa vào phòng làm việc, đến cái ghế còn chưa kịp ngồi yên liền bị sếp điệu qua.



“Quản lý Phan này, hôm nay là ngày thứ ba cậu đi làm muộn trong tuần rồi đấy, là một người đứng đầu, chẳng lẽ cậu không thấy xấu hổ sao? Mong cậu tự kiểm điểm lại mình chút đi.”



“Xin lỗi, trưởng phòng, lần… lần sau nhất định… nhất định sẽ không đến muộn nữa…”



Tuy ngoài miệng thì nói “nhất định” nhưng giọng nói tuyệt đối không chắc chắn, hai người nhìn nhau một cái, đối với câu trả vô cùng bất lực đó, nặng nề mà thở dài một hơi, cùng lúc thở dài bất lực với câu trả lời đó.



“Quản lý Phan, có phải cậu gặp chuyện gì không? Nhìn cậu thấy tinh thần không được tốt lắm, mắt đều thâm quầng rồi kìa. Ai, nghĩ lại một người vừa làm cha vừa làm mẹ đúng là rất vất vả, mỗi ngày chắc là tám phần mười đều không có ăn bữa sáng đúng không? Chẳng trách sắc mặt tái nhợt thế kia, ỉu xìu uể oải. Tôi nghĩ đàn ông tốt nhất là nên có một người bầu bạn, ba bữa có người lo liệu, cuộc sống có người chăm lo, đấy mới là kế lâu dài. Cậu đã gặp kế toán Lâm ở phòng tài vụ chưa? Tôi cảm thấy hai người rất là hợp nhau đó, để tôi bố trí thời gian, giúp hai người làm quen một chút, cậu thấy có được không?”



Lỗ tai Phan Tuấn Vỹ từ sau khi tiếp nhận hai chữ “bữa sáng”, ý thức liền tự động bay đến các bữa sáng “cực kì vô nhân đạo” mà mình phải ăn, những lời trưởng phòng nói sau đó, căn bản chẳng có một chữ chui nổi vào tai.



Từ sau cái hôm đánh cược thua cái tên đại ma tinh đó, đời anh bắt đầu chuyển sang “kiếp thú cưng” cực kì bi thảm.



Mỗi ngày, tám giờ sáng, “chủ nhân” sẽ đến đưa anh đến công ty. Vừa lên xe, lớp thủy tinh đen chắn trước sau vừa chạy lên, cái tên *** ma kia sẽ bắt đầu đút anh ăn “bữa sáng”.



Đầu tiên, hắn sẽ dùng miệng bón cho anh vài miếng “tổ yến”, sau đó, lại móc ra một cây “đại bánh quẩy” để lót dạ Dưới nỗ lực nghẹn đầy nước mắt mà liếm, cắn, hút, mút của anh, một dòng “sữa đậu nành” nóng hổi sẽ chạy thẳng vào dạ dày Sau khi làm bộ tử tế xác định rằng anh đã “ăn uống đầy đủ”, cái tên biến thái kia mới hài lòng vỗ vỗ đầu anh, để anh xuống xe đi làm.



Nhưng không biết vì sao, đôi khi “bánh quẩy” sẽ đặc biệt cứng đầu, để anh ăn đến mức miệng vừa khô vừa khát, cằm cũng suýt trật khớp đến nơi, xe lăn cũng được vài vòng thành phố, cái tên chết tiệt kia chết cũng không chịu giao ra “sữa đậu nành”, hại anh không còn cách nào khác ngoài việc hiến ra “máy ép”, để hắn đi vào quấy mấy vòng, hắn mới chịu ép cái thứ đó ra…



Chờ đến lúc dùng hết bữa sáng, thì kỉ lục chuyên cần của anh cũng tuyên bố cáo chung luôn. Vì vậy… Ô… Trưởng phòng, nếu mà ông có bản lĩnh thì đi mà chửi cái tên chủ tịch siêu cấp đại biến thái kia kìa, đừng có làm khó nhân viên quèn phụng sự việc công này có được không?



“Quản lý Phan? Quản lý Phan? Sao cậu không trả lời thế? Cậu thấy có được không?”



“A? Cái gì?… A, vâng vâng, trưởng phòng nói thì đương nhiên là được, tôi nhất định sẽ làm theo lời trưởng phòng.”



Kỳ thực thì anh chả biết trưởng phòng vừa bảo cái gì, nhưng mà quan tâm làm gì, dù sao thì quan trên nói mình chỉ cần gật đầu thưa vâng, nhất định không sai, đây là cách sinh tồn mười mấy năm qua tại công ty của anh đó.



“Trưởng… trưởng phòng…, anh khẳng định phải tại… tại cái nơi cao cấp thế này mà dùng bữa sao?”



Ô… hôm nay anh chỉ mang theo người có năm trăm tệ, cái ông trưởng phòng thối này, vầy mà dắt anh đến cái khách sạn năm sao mắc chết người ăn cơm trưa, dù anh có đến muộn hơn quy định tí chút, cũng không cần phải đập anh một đòn đau như thế này chứ.



“Yên tâm, nhà hàng này trả bằng card cũng được. A, cô ấy kia rồi, chúng ta mau đến đó. Kế toán Lâm, xin lỗi, để cô đợi lâu rồi.”



“Không sao đâu, tôi cũng vừa đến mà. Bây giờ chúng ta không ở công ty, xin trưởng phòng cứ gọi tên của tôi là được rồi, như vậy mọi người sẽ thoải mái hơn.”



Một phụ nữ dung mạo xinh đẹp, mười phần đoan trang cười với họ.



“Đúng đúng, cứ như vậy đi. Chúng tôi gọi cô là Thục Cầm, cô gọi quản lý Phan là A Vỹ là được, như vậy thì khoảng cách giữa hai người thoáng cái đã gần hơn nhiều rồi. A Vỹ, mau gọi người ta một tiếng a.”




Hai tay anh run rẩy không cầm được dao nĩa nữa, đành phải giả vờ như đưa tay sửa sửa cái khăn ăn ở dưới, chỉ để giấu vẻ hưng phấn cuống quýt của mình…



“Anh A Vỹ, anh sao thế?”



Lâm Thục Cầm thấy mặt Phan Tuấn Vỹ đỏ hồng như sắp cháy đến nơi, không khỏi quan tâm hỏi.



Âu Dương Đạo Đức vừa nghe được câu “anh A Vỹ”, lập tức nổi giận, hắn buông phân thân run rẩy của nai con, lần xuống phía dưới tìm huyệt khẩu đang khép chặt, đem hai ngón tay nhấn mạnh vào trong—-



A ôCứu… ai cứu mạng với.. Đau quá… Đau chết đi được! Phan Tuấn Vỹ cúi đầu cắn chặt môi đến suýt rách mới miễn cưỡng đè được tiếng kêu đau đớn, nhưng hai ngón tay trong cơ thể tựa như muốn khiêu chiến với khả năng chịu đựng của anh, không ngừng xoay tròn đâm chọc, khiến anh tứ chi vô lực, mồ hôi lạnh ròng ròng, nhìn qua rất giống như bị bệnh nặng…



“Anh A Vỹ, anh sao vậy?”



Lâm Thục Cầm nhìn sắc mặt Phan Tuấn Vỹ đột nhiên hết chuyển từ đỏ như lửa đến xanh xanh trắng trắng, không khỏi càng thêm hoảng sợ. Đừng có nói quản lý Phan này bị cái bệnh ngầm gì phải giấu người ta đấy nhá? Mình phải cẩn thận xem xem mới được.



Ô… Cô…. Cái cô ngốc kia! Đừng có mà gọi nữa! Tôi… tôi bị cô hại chết rồi!



Âu Dương Đạo Đức lạnh lùng cười. Hừ, cưng muốn nhịn, ta nhất định làm cho cưng nhịn không nổi thì thôi! Âu Dương Đạo Đức giảm nhẹ lực, bắt đầu chậm rãi mát xa mật huyệt mẫn cảm, lại còn bất ngờ ấn mạnh điểm trí mạng cực kì yếu đuối kia



Ai nha! Dừng! Dừng! Cứu… ai tới cứu tôi với… Không… Đừng ấn nữa mà! Phan Tuấn Vỹ quả thực không chịu nổi cái cảm giác sung sướng khiến người ta muốn hét lên điên cuồng này, nhưng Âu Dương Đạo Đức lại không chịu ngừng, ngược lại còn ấn càng lúc càng nặng —-



A a… Không… Không được…



Âu Dương Đạo Đức cảm thấy nội bích của nai con bắt cầu co rút mạnh, biết rằng anh sắp đến cao trào rồi, liền nhanh chóng rút ngón tay dính đầy niêm dịch ra, cầm chặt đỉnh của anh—



Phan Tuấn Vỹ cũng không nhịn được kêu một tiếng đau đớn, phun dịch thể đầy tay hắn…



Chao đảo trong cực khoái, thần kinh Phan Tuấn Vỹ căng thẳng đến cực điểm từ lâu, vừa mới được thả lỏng ra một giây anh lập tức hôn mê bất tỉnh– –



“Ái da, quản lý Phan, anh làm sao vậy?”



Phan Tuấn Vỹ đột nhiên lăn ra ngất, Trưởng phòng Vương sợ đến nhảy dựng.



Âu Dương Đạo Đức hết sức bình thản lấy khăn lau sạch tay, cởi áo khoác phủ trên người nai con che đi hạ thể trần trụi.



“Quản lý Phan thân thể có vẻ không được khỏe, tôi thấy chắc hôm nay không có phúc khí được anh ta mời ăn rồi. Trưởng phòng Vương, hôm nay anh mời vậy nhé. Tôi đưa anh ấy về nghỉ ngơi một chút, công việc buổi chiều của anh ấy anh làm đi.”



Âu Dương Đạo Đức ôm nai con hôn mê bế lên rồi xoay người đi thẳng, thậm chí không thèm quay lại liếc mắt nhìn.



Hừ! Dám đứng ra làm mai làm mối cho nai con, quả thực chán sống rồi, lần này cho ông dùng tiền trả một chầu, coi như là tiện cho ông!



Âu Dương Đạo Đức đi đến cửa thì loáng thoáng nghe thấy âm thanh có người “Binh” một tiếng lăn ra đất bất tỉnh nhân sự…