Nữ Hoàng Tuyển Phu
Chương 18 : So đấu cầm kỹ
Ngày đăng: 20:29 19/04/20
Trong nháy mắt tiến vào lớp học, Hàn Linh lại một lần nữa cảm thán chính mình sáng suốt, từng đôi mắt như lang như hổ kia đồng thời quét về phía Tử Nhi, ngay cả nàng đi ở sau lưng nàng cũng bị dư quang của bọn họ quét đến.
Thật là đáng sợ!
“Công chúa, ngồi ở bên này của ta đi, nơi này có chỗ trống.”
“Công chúa, hay là ngồi ở chỗ này của ta, chỗ này gần cửa sổ, có thể giúp thông gió.”
“Công chúa, ngồi ở đây nghe giảng bài, nghe được rõ ràng nhất, vẫn là nơi này tốt.”
Nàng thật không biết nói gì, vòng qua Tử Nhi, hướng chỗ ngồi ở phía dưới nhìn xung quanh.
Ở góc cuối của bên trái lớp học, nàng thấy được hắn, một màn bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng rất tuấn tú kia.
“Ta có thể ngồi ở bên cạnh ngươi chứ?” Cõi lòng của nàng đầy hy vọng, muốn trở thành bạn ngồi cùng bàn với hắn, từ đây về sau cùng hát với ngươi, ảo tưởng một phần tình yêu lãng mạn chậm rãi ấp ủ.
Nhưng mà, hy vọng của nàng tan biến, chờ đến chỉ là một câu nói không mang theo độ ấm của hắn: “Ta không thích bên cạnh có người.”
Nàng cố nén xuống tức giận ở trong ngực, kéo cái gì kéo (???), chẳng lẽ ta còn không được ngồi bên cạnh ngươi hay sao?
“Ta cũng không thích bên cạnh để một khối băng lớn.”
Nàng giận dỗi mà bỏ lại lời nói, tự cho là tiêu sái mà xoay người, chọn một cái vị trí tận lực rời xa hắn ngồi xuống.
Người nam nhân này có chút kéo. (???)
Gạt bỏ tim đập thình thập vì hắn, gạt bỏ nhất kiến chung tình vì hắn. Nàng quyết định, không lấy mặt nóng đi dán mông lạnh của người ta.
Trong lòng vẫn là có chút mất mát, xem ra nàng vẫn là không đủ tiêu sái.
“Linh nhi, ta giúp ngươi nhận sách.”
Nàng đây là xảy ra chuyện gì? Vì cái gì càng ngày càng dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc?
Nàng lắc đầu, muốn rời đi.
Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, bên trong truyền đến một tiếng thở dài như tiên nhạc: “Tiếng đàn không lưu người, làm sao người đánh đàn.”
Hắn đây là đang nói nàng không nghe xong tiếng đàn của hắn đã chạy lấy người, cảm thán cầm kỹ của mình không tốt?
Trời, nàng thật tội lỗi, vô hình trung đả kích lòng tự tin của người ta. Bây giờ là nàng đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Cuối cùng, nàng vẫn là quay người lại, tự nhiên bước vào lớp học.
Nhìn hắn ở khoảng cách gần, làm cho người ta có loại cảm giác hít thở không thông, thiên địa vạn vật tạo hóa thường thường chính là thần kỳ như thế, nàng thật sâu mà cảm thán. Có lẽ là nàng nhìn chằm chằm hắn phải lâu lắm, khóe môi của hắn hơi hơi nhẹ kéo, lộ ra một nụ cười nhạt động lòng người.
Nàng hoàn hồn, chú ý tới ở phía dưới lớp học còn có một nhóm lớn học sinh đang nhìn chăm chú vào bọn họ, nàng lễ phép mà làm vái chào: “Tiếng đàn của phu tử giống như âm thanh của tự nhiên, nguyên do học sinh đi, chính là sợ làm bẩn tiếng đàn thuần mỹ, dù sao học sinh là một tục nhân, không xứng với tiên âm diệu khúc này.”
Phu tử uyển chuyển nhẹ nhàng cười nhạt, đầu ngón tay ở trên cầm huyền mềm mại mà khảy, chảy xuôi ra tiếng nhạc leng keng liên tiếp như nước suối: “Ngươi nói như thế, liền chứng minh tiếng đàn của ta cự người ngàn dặm. Không có tri âm, gảy đến cho dù tốt thì có ích lợi gì?” Tuy là hắn tự suy ngẫm mà nói như vậy, nhưng trên mặt của hắn lại một chút cũng không thấy bất luận cái vẻ tự ti mặc cảm gì, có chăng cũng chỉ là vô cùng tự tin và thong dong.
Đáy lòng của nàng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, hình như hắn là cố ý muốn hấp dẫn lực chú ý của nàng, hay là hắn cũng giống như Hàn Như Phong, là nhận biết nàng?
Vì chứng thực suy đoán của mình, nàng quyết định lưu lại: “Học sinh cũng hiểu sơ sơ chút cầm kỹ, muốn cho phu tử bình luận một ít.” Lời nói không được xía vào, nàng không phải đang trưng cầu ý kiến của hắn, mà là đang khiêu chiến với hắn.
Khi nàng còn bé đã từng học đàn tranh mấy năm, có chút bản lĩnh, về tài nghệ có lẽ so ra kém hắn, nhưng nàng tin tưởng nàng có thể ở trên điệu khúc làm hắn ghé mắt.
Hắn mỉm cười đứng dậy, nhường vị trí cho nàng. Nụ cười của hắn trong suốt đơn giản, giống như một đóa u liên ở giữa đầm nước trong vắt mà âm thầm nở rộ, không có màu sắc hoa lệ, lại rung động lòng người, dư vị vô cùng.
Nàng đàn chính là một khúc 《Cao Sơn Lưu Thủy》*, đây là đang sau khi nàng quen thuộc điều khiển cơ bản, luyện tập duy nhất một bài từ khúc, không biết đã gảy qua bao nhiêu lần. Người hiện đại nói chính là chuyên nghiệp, không cần học nhiều biết rộng, cũng không cần thông thạo tất cả học vấn, cho nên nàng học hát, chỉ học một bài; học đàn, chỉ học một khúc; học múa, cũng chỉ học một điệu. Chỉ có thương học và quản lý học là chuyên môn của nàng, nàng mới tốn rất nhiều tinh lực đi vào nghiên cứu.
* Khúc nhạc Cao Sơn Lưu Thủy (高山流水) do đời sau biên soạn để ca ngợi tình bạn Bá Nha và Tử Kỳ thời Xuân Thu. Khi nghe âm thanh tiếng đàn của Bá Nha, Tử Kỳ có thể thấu hiểu (tri) được trong lòng Bá Nha đang nghĩ gì. Từ “tri âm” được thông dụng từ đó. Bá Nha họ Du tên Thụy, người ở Sính Ðô nước Sở (nay là Kinh Châu, tỉnh Hồ Quảng) nhưng làm quan Đại Phu ở nước Tấn. Tử Kỳ họ Chung tên Huy, là một danh sĩ ẩn dật gần núi Mã Yên, ở cửa sông Hán Dương, làm nghề đốn củi (tiều phu) báo hiếu cha mẹ tuổi già. Khúc nhạc này có nguồn gốc ở vùng Giang Nam, bản lưu truyền ngày nay chủ yếu là bản do Xuyên Phái đời Thanh phát triển. (Cổ Hán Văn)
Người cùng nàng tiếp xúc không nhiều lắm, thông thường chỉ nghe nàng hát một bài hát, gảy một khúc đàn, hoặc là nhảy một điệu múa, liền cho rằng nàng đa tài đa nghệ. Kỳ thật kia đều là giả dối, hù người, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.