Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 110 : Con sâu lười! Dậy mau!

Ngày đăng: 20:07 18/04/20


“Thuần Hy, Thuần Hy, anh dậy đi! Dậy đi chứ-!” “Con sâu lười! Mau dậy đi!”



“Có nghe thấy không? Thuần Hy là đồ lười! Con sâu lười! Còn không dậy mau

là em phết vào mông anh đó-! Em không phải đang dọa anh đâu-! Em nói

thật đó-! Em đánh anh thật mà...”



"Con sâu lười! Nghe thấy không? Rốt cuộc anh có nghe thấy không? Thuần Hy là đồ lười! Kim Thuần Hy là

con sâu lười!!! —p(>o



“Kim Thuần Hy! Kim! Thuần! Hy! Anh đứng dậy cho em! Đứng dậy! Dậy mau... dậy mau đi chứ...”



“Dậy đi... tại sao anh vẫn chưa dậy hả? Tại sao? Tại saooooo? Hu hu hu...”



“Kim Thuần Hy... Anh trở nên lười biếng như thế từ lúc nào vậy? Anh vẫn chưa ngủ đủ hay sao? Em đã cho phép anh ngủ lâu thế rồi, lâu đến độ đã đạt

đến cực hạn nhẫn nại rồi... Anh mà còn không dậy nữa, thì em... hu hu hu hu...”



"Kim Thuần Hy... Thuần Hy... Tại sao anh phải ngủ lâu

thế? Hu hu hu hu hu hu...Tại sao lại ngủ lâu vậy chứ?? Tại sao?? Rốt

cuộc là vì sao???



"Hu hu hu... hu hu hu hu... hu hu hu hu... hu hu hu hu... hu hu hu hu hu hu hu



hu....... " ~~~~~~>_



Tôi sắp suy sụp rồi, thật sự là sắp sụp đố rồi...



Tôi gào khóc lớn tiếng “oa oa oa”, hình như đó là bài tập mỗi ngày tôi đều phải làm vây.



mấy ngày của tôi chỉ đế đối lấy một gương mặt bị sưng vù, một quầng thâm

mắt như gấu trúc, và một cơ thể gầy trơ xương, nhưng Quách Tiễn Ni tôi

không bao giờ có sự miễn cưỡng trong ấy, tôi có thế thề với trời rằng vì Thuần Hy mà tôi có thể trả giá bằng tất cả những thứ tốt đẹp nhất của

mình, nhưng... nhưng... trời xanh ơi, đất rộng ơi, hãy đế Thuần Hy tỉnh

dậy có được không? Tất cả bất hạnh và đau khố hãy cứ đế mình con gánh

chịu là được rồi, con cầu xin Người đó, đừng hành hạ Thuần Hy của con

nữa, đừng,



Sự mong mỏi, chờ đợi mấy hôm liền khiến thân xác lẫn

trái tim tôi đều mệt mỏi. Tôi đờ đẫn nhìn Thuần Hy của tôi vẫn đắm chìm


"Kim Thuần Hy - anh!!! —~p(>o



Tôi nhảy vọt lên. Thì ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ không có thực, Thuần Hy của tôi vân đang...



“A_0 Thuần Hy, anh... anh tỉnh rồi...”



Lần trước bị dạy cho một bài học nhớ đời rồi, thế mà lần này tôi còn nhảy chồm lên, ôm chầm lấy anh thật chặt.



Thuần Hy của tôi cuối cùng đã tỉnh, anh tỉnh rồi, Thượng đế đã nghe thấy lời

kêu gọi ngàn vạn lần của tôi, Người đã trả Thuần Hy lại cho tôi, trả lại cho tôi rồi...!!



“Cảm ơn Thượng đe! Cảm ơn! Hu hu hu hu hu...”



"Tuyệt vời quá, quá tuyệt vời, tuyệt quá, tuyệt quá, tốt quá, tốt quá, tốt quá rồi... hu hu hu hu... ~~~>



Thuần Hy của em, Thuần Hy sâu lười của em, Thuần Hy mà em thích nhất, yêu

nhất, ngủ say sưa đến tận ngày thứ 17 mới quyết định dậy cơ đấy!



“Thuần Hy của em, anh ngoan thật đó, anh nghe thấy em nói nên mới tỉnh lại, đúng không?”



“Sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn, he he, he he...”



“Thuần Hy, Em vui quá, vui quá, thật sự rất vui, ~A0A~” ( tôi vừa khóc vừa cười...)



“Thuần Hy...”



"___ Em là đồ ngốc”



“Thuần Hy, xin lỗi, em là con ngốc, đều do em hại anh...”



"Em không phải xin lỗi, anh chỉ cần em tin anh là đủ rồi, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa...



“Dù anh không nhấn mạnh thì em cũng sẽ tin tưởng anh tuyệt đối! chúng ta sẽ tin tưởng lẫn nhau nhé, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa...”



“Ừ!”