Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 111 : Cám ơn em, Tiễn Ni!

Ngày đăng: 20:07 18/04/20


Thuần Hy tỉnh dậy, mấy hôm sau được ra viện. Hôm ấy, Tú Triết cũng đến giúp.



“Thuần Hy, không được nhìn thấy tư thế tuyệt đẹp khi cậu nhảy lầu đúng là tiếc quá.” Vừa gặp nhau, Tú Triết đã trưng ra vẻ mặt vô-​cùng-​tiếc-​nuối.



“Có điều, khả năng hồi phục sức khỏe của cậu cũng ghê thật! Y như gián vậy, ha ha.” Tú Triết lại đấm vào vai Thuần Hy như đấm vào mặt trống.



“Cậu cũng có kém đâu.” Thuần Hy vẫn vẻ mặt lạnh lùng, nhưng từ câu nói chòng ghẹo lại Tú Triết của anh, có thế thấy tâm trạng anh đang rất tốt.



Cuối cùng tôi đã tìm ra một điếm tương đồng ở hai người tính cách hoàn toàn

khách nhau này - đó là họ đều có khả năng phục hồi như gián.



Ngày thứ hai sau khi Thuần Hy ra viện, tôi cùng Thuần hy đi học một cách thoải mái.



Tôi phát hiện ra ánh mắt bao vây chúng tôi tứ phía đều là những ánh mắt

sùng bái. Những lời đồn bịa đặt về tôi đã từng sôi sục thời gi­an trước

cũng biến mất một cách lạ lùng, không còn ngửi ra mùi thối nữa.



Quả nhiên tôi không đoán sai, tất cả việc này thật ra đều do Phác Trân Hiền làm ra! Có điều, sau khi cái bộ mặt cừu non ngây thơ đáng thương của cô ta bị tôi và Thuần Hy lột ra, tất cả mọi người nhìn cô ta như nhìn một

thứ bệnh đáng sợ, ai nấy đều tự đọng dạt ra không dám đến gần.



Ha ha ha ha ha! Sảng khoái quá đi mất!



Tôi bắt đầu thích đi học rồi! Bây giờ thậm chí cả gương mặt bánh bao đầy nếp nhăn của bà giáo kia tôi cũng thấy đáng yêu.



Yeah~! Tuyệt quá!



Một điểm rất tuyệt khác nữa là - trải qua sự kiện này, tôi và Thuần Hy đã

dọn lại về nhà Thuần Hy theo yêu cầu và sự uy hiếp mạnh mẽ của bác gái.

Tôi bắt đầu “sống chung” trở lại với Thuần Hy. Tôi lại được thưởng thức

các món ngon bác gái tự tay nấu, tài nghệ còn cao hơn một bậc so với

Thuần Hy. q(^o^)p Tôi dám chắc chắn, tài nghệ của Thuần Hy nhất định là

do bác gái di truyền cho,! He he!



Tiếc là, những tháng ngày đẹp

đẽ chưa được là mấy, bác gái đã báo cho tôi biết cuối tuần sau sẽ cùng

bác trai đến một thành phố khác tham dự hôn lễ, nhờ chúng tôi chăm sóc

Thuần Hiến, mà hôm ấy thì Thuần Hy lại không thể thoát khỏi một buối lễ

gi­ao lưu giữa các trường. Và như vậy, nhiệm vụ nặng nề chăm sóc cái tên tiếu quỷ Thuần Hy kia đã hoàn toàn trút lên đôi vai bé nhỏ đáng thương

của người số khố là tôi đây.



Nếu trong nhà chỉ còn lại tôi và tên tiểu quỷ Thuần Hiến kia thì... ôi ôi-, mới nghĩ đã thấy đáng sợ.



Có sợ mấy cũng vô ích thôi, tôi không thế làm thế nào để xóa được cái ngày cuối tuần đó. Ôi ngày đen tối ảm đạm của tôi-



Trước khi đi, bác gái đã dặn đi dặn lại: “Tiễn Ni, đừng làm những món kì quặc cho Thuần Hiến ăn đấy!”



Tôi luôn làm những món kì quặc cho người khác ăn sao? *A_0*
cúp máy, trở lại với Thuần Hiến vừa được đấy ra khỏi phòng cấp cứu, nắm

bàn tay bé nhỏ của nó.



"Thuần Hiến, đừng sợ... đừng sợ... anh của em sắp đến rồi...



Nhìn gương mặt nhỏ tái nhợt méo xệch vì đau của cậu nhóc, tôi cảm thấy mình thật vô dụng, tôi cứ nói đi nói lại:



“Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ...”



“>0



“Không sao, vết thương đã được khâu bốn mũi, máu đã cầm rồi, đừng lo, nghỉ ngơi một hai tuần rồi cắt chỉ, sẽ chóng khỏi thôi.”



Trời ơi, Thượng đế ơi, Thần linh ơi, và cả mẹ đang ở thiên đường, chắc mọi

người thấy con khóc quá lâu, nên mới tìm ra lý do để ngăn cản nước mắt

của con, cảm ơn mọi người, cảm ơn!



Ngồi bên giường bệnh của Thuần Hiến, ngắm gương mặt bé nhỏ chưa bao giờ yên tĩnh và tái nhợt đến thế,

trong lòng tôi, một nỗi đau kỳ lạ cứ lan ra mãi. Cậu nhóc thật đáng

thương...



“A~! Thuần Hy?” Cửa phòng bệnh mở ra, bóng dáng đẹp đẽ của Thuần Hy bay vào.



“Nó sao rồi?”



“Phải khâu bốn mũi, máu đã cầm rồi, bác sỹ bảo phải nghỉ ngơi một hai tuần là có thể ra viện. Huhu, Thuần Hy, đều tại em, tại em không chăm sóc Thuần Hiến cho tốt...”



“Em đã làm rất tốt.”



Thật không? Thuần

Hy đang khen tôi ư? Hình như đây là lần đầu tôi được anh khắng định như

thế. Huhu, tại sao tôi lại muốn khóc đến thế? Quách Tiễn Ni, mi đúng là

đồ vô dụng, bây giờ phải vui mới đúng chứ? A_A



“Cám ơn em, Tiễn Ni”.



Thuần Hy đột ngột ôm lấy đầu tôi, tựa chiếc cằm trơn nhẵn vào mái tóc sau tai tôi.



“>_



“Em sợ quá! Sợ chết đi được!”



“Không sao đâu”.



Giọng nói dịu dàng của anh thoáng bên tai tôi, kỳ diệu như không có thật, đôi tay anh dần dần nhích lên ôm lấy tôi thật chặt, vô cùng ấm áp và mạnh

mẽ, tất cả những lo lắng đau khổ, bất an, cam chịu và đau thương đã được hóa giải hoàn toàn trong giờ phút này.