Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 128 : Thiên sứ tặng hoa

Ngày đăng: 20:08 18/04/20


"Khoan đã!". Đang đi trong chợ hoa, tôi bỗng nhìn thấy một chậu ngân liên.



"Em muốn mua hoa ngân liên!" ~aOa~ Thuần Hy, chúng ta đi mua nhé?". Tôi lại dùng nụ cười mê hoặc chết người không đền mạng của mình rất kịp thời.



He he, xem ra, Thuần Hy lần này lại bị tôi đánh bại rồi-! Thấy anh ngoan ngoãn đi theo, tôi lại cười trộm.



"Thuần Hy, nhìn kìa, đóa hoa đang lắc lư đón gió, giống như đang mong ngóng

một điều gì đó, đó chính là hoa ngân liên—! Thế nên ý nghĩa của nó là

mong đợi! Bởi vì trên thế giới này còn rất nhiều rất nhiều thứ em mong chờ, nên em nhất định phải mua nó, em muốn vui vẻ chờ đợi những điều

ước mong của mình thành sự thật!



Thuần Hy hôm nay hình như hơi kỳ lạ~, sao tôi vừa nói xong thì anh ấy lại nhìn tôỉ thẫn thờ thế kia? Hôm nay tôi xinh đẹp lắm sao? Cũng ăn mặc như bình thưòng thôi mà! Đúng là

quái lạ!







"Này, Thuần Hy, Kim Thuần Hy, anh đang cái gì vậy?". Tôi đưa tay vẫy vẫy thật mạnh trước mắt anh.



"Những mong đợi của em, anh sẽ chờ đợi cùng!" Một lúc sau, anh nhìn tôi thật sâu và thốt ra câu nói đó.



"0_o Thuần Hy..." Hu hu hu... tôi cảm động quá"!



He he, trong chớp mắt, một bó ngân liên to tướng đã nằm gọn trong vòng tay Thuần Hy--, Thuần Hy như đang bị chìm lấp trong những bó hoa, đáng yêu

quá~!



(A0A)/ HOHO~, trong vô thức đã dạo được hơn nửa ngày,

Thuần Hy ôm một bó đủ loại hoa, cùng tôi bước ra khỏi chợ. Hôm nay vui

quá~, he he.



"Hu hu hu... hu hu hu..." Đột nhiên, bên tai tôi

vẳng đến tiểng trẻ con khóc, tôi nhìn về phía ấy, thì ra là một cô bé

con rất đáng yêu đang ngồi bệt ởcổng ra của chợ khóc lóc ầm ĩ.



Tôi bước nhanh đến, quỳ xuống trước mặt cô bé, mỉm một nụ cười mà tôi cho rằng thân thiện hòa nhã nhất:



"Hehe, aOa ngoan nào, đừng khóc nhé~. Sao thế? Nói cho chị nghe, có phải ai bắt nạt em không? Chị nhất định sẽ giúp em~!"


Hừm... chắc đã bị sự lương thiện và nhiệt tình của tôi cảm hóa rồi chăng? Nhất định là thế, he he... ([email protected])



"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con ở đây!". Bỗng nhiên, cô bé nãy giờ luôn ở cạnh tôi bỗng reo lên lanh lảnh.



"Ôi cục cưng của mẹ! Con chạy đi đâu thế hả, làm mẹ tìm con khắp nơi!". Một người phụ nữ trang điếm ăn mặc vô cùng tinh tế và xinh đẹp chạy ra từ

cổng khu chợ.



"Con không có chạy lung tung đâu, con rất ngoan-,

luôn đứng đợi mẹ ở đây! Không tin mẹ hỏi chị xem! Chị cũng ở đây đợi mẹ

với con suốt~, he he!" Cô bé sụt sịt, lắc lắc cành hoa hướng dương với

mẹ mình."Đẹp quá phải không? Chị ấy tặng con đó!". Nói xong cô bé lại

cười khanh khách.



"Ôi chao-, cô bé, cám ơn em nhiều lắm! Nếu cục

cưng của tôi sau này lớn lên cũng được như em thì tốt quá! Người đã đẹp, tính lại tốt nữa, mà còn dịu dàng! Đúng là ngưỡng mộ bố mẹ em quá!". Mẹ cô bé nói đến nổi tôi thấy bắt dầu ngượng ngùng.



"Cục cưng ơi, chúng ta về nhà đi~, mau tạm biệt chị đi nào!"



"Chị ơi! Tạm biệt nhé~!"



Tạm biệt!"



Nhìn theo bóng hai mẹ con họ, trái tim tôi bỗng thấy rung động, giống lúc

tôi và mẹ cùng nhau đi dạo phố lúc bé. Mẹ ơi, -r_T mẹ có biết không,

Tiễn Ni thật sự rất nhớ mẹ-, thật sự rất nhớ, rất nhớ...



Hoa đã được tặng hết nhanh chóng, chỉ còn lại một cành cuối cùng, tôi lại trì hoãn không muốn tặng...



"Đi thôi! Ngốc! Cành cuối cùng sao em còn chưa tặng? . Thuần Hy hồi phục lại vẻ lạnh lùng, cuối cùng lên tiếng giục tôi.



"Không! Cành cuối cùng giữ lại cho mình, vì em cũng là trẻ con mà! Em cũng mong mình lớn lên thật mạnh mẽ~, he he! Quách Tiễn Ni! Cố lên nhé~í" Tiếng

hét của tôi thu hút mọi ánh nhìn xung quanh, tôi bèn ngượng ngập thè

lưỡi với Thuần Hy, rồi kéo anh ra khỏi đó.