Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 129 : Gặp gỡ Tú Triết

Ngày đăng: 20:08 18/04/20


"Thuần Hy, cám ơn anh nhé“! Hôm nay em rất vui thật sự là rất vui!". Tôi níu chặt lấy cánh

tay Thuần Hy, múa may cành hoa trong tay, nói một cách sung sướng.



"Khờ quá! Sao lại phải cám ơn!"



"Tất nhiên rồi! Đó là phép lịch sự tối thiếu mà! Anh không nghe lúc nãy

người ta khen em vừa dịu dàng lại xinh đẹp, mà còn lương thiện đó sao?

Tuy em luôn là thế rồi, nhưng em muốn làm tốt hơn nữa, ([email protected]) he he!"



"Người ta nói khách sáo thôi, em không biết à?"



"Làm ơn đi! Kim Thuần Hy, anh đừng có đả kích em như thế chứ!! Thật là!!!"

Tôi bĩu môi, tỏ vẻ phản đối nghiêm túc, sau đó nói tiếp:



"Hứ~! Em chả sợ anh đả kích em! Vì em là thiếu nữ xinh đẹp kiên cương vô địch vũ trụ này - Quách Tiễn Nì! Ha ha ha!" 



"Tiễn Ni! Tiễn Ni! -—.0—" Một hồi những gấp gáp bỗng vang lên.



Làm ơn đi! Tên ngố nào thế không biết? Chắc là lại đám con trai hâm mộ tôi

trong trường đại học chứ gì? Không biết chuyện gọi tên người ta bừa bãi

giữa đường giữa xá là rất mất mặt hay sao? Thật là!!!



Tôi bực bội quay lại.



Ôi trời, hình như có vẻ rất đẹp trai, mà lại còn mang một cặp kính râm rất oách nữa! Hừ~, mà anh có đẹp trai nữa thì bổn tiểu thư đây cũng không

thèm! Vừa định quay lưng bỏ đi thì tên con trai ấy đã nhảy "xoạch" ngay

trước mặt tôi như khỉ:



"Tiễn Ni! Tiễn Ni! Là em thật sao...! (AoA)/ HOHO-, tốt quá, tuyệt quá! Anh cứ tưởng mình nhìn nhầm người chứ! He he..."



"Anh là...". Tôi nhìn với vẻ thắc mắc. Giọng tên này nghe quen quen???



"Anh là Tú Triết dây! Lý Tú Triết!". Anh ta gỡ phắt cặp kính xuống, lặp đi lặp lại với tôi.



"Hả? Tú Triết???". Tôi đảo mắt lên xuống khắp người anh ta. Ha ha, quả

nhiên! Quả nhiên là Tú Triết rồi! Tôi không kìm được hét toáng lên vui mừng.



"Hu hu hu... Tiễn Ni, sao đến

bây giờ em mới nhận ra anh? Chúng ta vừa gặp nhau tháng trước mà? Làm

người ta đau lòng quá đó, đau lòng quá đi, hu hu hu hu.."



A Choáng quá, sao vừa gặp mặt là đã thế rồi? Cái tật thích khóc của anh rốt cuộc đến khi nào mới sửa được đây?



Đang lúc không biết phải an ủi Tú Triết thể nào thì trong chớp mắt, anh bỗng cười đắc ý như vừa lĩnh ngộ ra được điều gì đó: "He he, ha ha, anh biết rồi, có phải do anh càng lúc càng đẹp trai, lại thêm cặp kính râm oách

thế này, nên em không nhận ra anh chủ gì?! He he.."


làm gì thế hả? Biết rõ tớ ghét nhất những thứ liên quan đến bạc hà, cứ

nhớ đến cái vị lành lạnh đó là tớ đã sợ rồi! Tớ không muốn! Tớ không

muốn uống hồng trà bạc hà Scotland gì gì đó! Tớ muốn uống cà phê

Brazil!"



Tú Triết vẻ mặt bừng bừng tức giận: "Thuần Hy! Có phải

cậu đã quên bẵng mất người bạn thân này rồi không? Bảo cậu trọng sắc

khinh bạn mà cậu còn không nhận, từ khi có Tiền Ni rồi, cậu không thèm

đoái hoài đến tớ, bây giờ càng quá đáng hơn, đến món uống tớ ưa thích

nhất mà cũng quên! Kim Thuần Hy! Nói đi! >Q



Gương mặt Thuần Hy thoáng nét ngượng ngập, Tú

Triết, tớ đùa với cậu thôi! ít nhất tớ vẫn nhớ món cậu ghét nhất là bạc

hà, đúng không?"



"Chính xác! ít ra cậu còn nhớ thứ tớ ghét nhất là bạc hà, xem như cậu chưa đến nỗi thiếu nhân tính, tha cho cậu đó!"



"He he! Tú Triết quả nhiên là Tú Triết ~aOa~Hai năm không gặp mà vẫn không

thay đổi." Tôi nhìn vẻ mặt tức cười của anh, không nhịn nổi cười phá

lên.



"Đợi đã! Thuần Hy! Cậu học cách nói đùa từ khi nào vậy? Tớ

nhớ cậu trước kia lạnh lùng khủng khiếp mà! Làm gì mà biết nói đùa với

người khác!", Tú Triết như giác ngộ được điều gì đó.



"Anh tưởng

Thuần Hy là anh à? Hai năm mà chẳng thay đổi gì cả! Hai năm rồi đó~, hai năm là rất dài rất dài, nếu là một con chó con bé tí cũng lớn vụt thành một con chó to rồi, làm sao con người lại không thay đổi được!" 



"Tiễn Ni vẫn giỏi nhất, chỉ nói thế anh đã hiểu, nhất định là trong hai năm

này Thuần Hy đã dần dần thay đổi, đúng không?". Tú Triết bỗng chồm tới

sát mặt tôi, "He he! Tiễn Ni! Em không nhận ra anh đã thông minh rồi

sao?"



"Đúng rồi! Chẳng phải anh luôn thông minh đó sao?". Tôi

cố ý kéo dài hai chữ thông minh ra, "Được rồi được rồi! Không đùa với

anh nữa! Bạn gái anh tên gì thế?".



"Nguyên Nguyên! Tên nghe rất hay, đúng không? He he".



"Rất hay! Dù sao cũng hay hơn tên anh!"



"Cái gì chứ? Tên anh không hay ở chỗ nào? Hay thế còn đòi gì nữa..."



Thế là tôi và Thuần Hy vừa uống nước vừa trò chuyện trên trời dưới đất với người anh em chí cốt đã lâu không gặp này.