Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 141 :

Ngày đăng: 20:08 18/04/20


Sống hai ngày vui vẻ

như thần tiên trong ngôi nhà ven biển, cuối cùng tôi cũng về đến nhà,

nhưng không thấy bóng bố tôi đâu cả~, chỉ thấy trên bàn có chặn một tờ

giấy:



“Tiễn Ni, bố đi gặp bác sĩ, con và Tuấn Hạo ở nhà phải ngoan ngoãn đấy nhé~”.



Bố tôi… vẫn không muốn bỏ cuộc ư? Nhưng, nhưng chẳng lẽ bố đã quên rồi? Mẹ cũng vì bệnh ung thư nên mới rời bỏ chúng tôi! Vả lại bệnh của tôi rõ

ràng còn phức tạp hơn nhiều, không có khả năng chữa khỏi mà!



Tôi đờ đẫn cầm tờ giấy, ┯︵┯ thấy sống mũi cay cay…



“Tiễn Ni, Tiễn Ni”. Ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng gõ cửa rất lịch sự.



Tôi vội vàng nở một nụ cười rồi chạy đến mở cửa.



Một gương mặt tươi cười như thiên sứ xuất hiện, là Tuấn Hạo, ~^O^~ he he!

Nhìn thấy nụ cười luôn dịu dàng ấm áp của anh, tâm trạng tôi bỗng khá

hơn nhiều…



“︵_︵ Tiễn Ni, tay em đang cầm gì thế?”, Tuấn Hạo nhìn thấy ngay tờ giấy trên tay tôi.



Xem ra không giấu được rồi, vậy tôi cứ nói thật là xong:



“Bố em đi gặp bác sĩ rồi, đây là mảnh giấy ông để lại…”



“Sao? Không nỡ để bố đi à? Yên tâm, em sẽ không cô đơn đâu, ngày nào anh cũng sẽ đến chơi với em”.



“┯︵┯ Không phải thế…”



“Anh biết, anh biết em đang nghĩ gì! Mọi người đều không ngừng hy vọng, em

có lý do gì để bỏ cuộc? Em có nhẫn tâm phụ lòng bố không? Ông đã làm cho em bao nhiêu…”



“Hu hu hu hu…”. Tôi không muốn bỏ cuộc, nhưng…



“Xin lỗi, Tiễn Ni, anh không nên nói với em như thế, anh biết cảm nhận của em…”



“Hu hu hu hu hu… ~~~~~>_



“Được rồi, anh sẽ hành động để chứng tỏ anh có thiện chí xin lỗi em nhé? Hừm… dẫn em đi siêu thị được không? Em muốn ăn, muốn mua gì cứ việc chọn!

︵_︵ Thế nào???”



“Á? O_O Siêu thị??? Mà lại còn tùy em muốn mua gì thì mua?”. Tôi lập tức nín khóc. He he, tốt quá~, xem ra tôi nên khóc

lóc thường xuyên mới được, hi hi.



“Ừ! Tuấn Hạo! Vậy chúng ta đi nhanh lên!”. Tôi hào hứng kéo tay Tuấn Hạo chạy ra ngoài.



Chúng tôi đã đến siêu thị lớn nhất gần đó.
Nước mắt tôi đang dâng lên… ~~~>_



Không được! Không được! Không thể như thế!!!



Quách Tiễn Ni, mi phải chạy mau!!!!! Chạy nhanh đi!!!!!



Tôi cố gắng kìm nén nước mắt, quay phắt người định bỏ đi, >_



Anh đột ngột kéo tôi lại rồi ôm vào lòng.



Vừa chạm vào cơ thể anh, nước mắt tôi bỗng tuôn ra như suối, không điều khiển nổi… ~~~~~>_



Nhưng mà… không được, không được, không được, không được, không được, không

được, không được, không được, không được, không được!!!



Tôi hạ

quyết tâm, cắn chặt răng, ra sức vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay anh,

nhưng anh ôm tôi như đang ôm một báu vật ngỡ đã mất nhưng lại tìm ra,

hai tay anh ôm tôi thật chặt như hai gọng kìm, không cho tôi cơ hội để

tránh thoát…



Tôi sắp ngạt thở rồi…



Tôi đưa tay đấm vào ngực anh, cuống quýt hét to:



“Quách Tiễn Ni nào??? Cô ta là ai? Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó cả!

Buông ra!!! Buông tôi ra!!! Cái anh này kỳ quặc thật đấy! Tôi phải đi

đây, tôi phải đi thật mà, p(>o



Nhưng anh như một đứa trẻ cứng đầu ngang ngạnh, mặc cho tôi vùng vẫy, anh vẫn ôm tôi thật chặt, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn tôi chăm chú, nỗi đau thương trong mắt anh như muốn rút cạn linh hồn tôi ra khỏi cơ thể…



Tay tôi động đậy, gần như chỉ muốn vùi đầu vào ngực anh khóc lớn một trận,

trút mọi nỗi nhớ nhung và uất ức trong bao tháng ngày gần đây ra hết,

nhưng… nhưng tôi không thể!!! p(>_



Tôi quay mặt đi, vận hết mọi sức lực để vùng thoát khỏi tay anh, hét lớn:



“Anh à, làm ơn lí trí giùm tôi có được không? Anh nhận nhầm người rồi!!! Tôi không phải là Quách Tiễn Ni mà anh nói đâu!!”



“Tôi không phải - anh buông ra!! Buông ra!!! (>O



“Buông ra mau!! p(>O



“Tôi không phải, không phải, không phải, không phải!!!”



Tôi gần như hét lên bằng toàn bộ sức lực của mình. Nhưng anh bỗng nhiên quỳ xuống, đưa tay ra kéo váy tôi lên!!!