Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 142 : Em... sẽ quay về bên anh

Ngày đăng: 20:08 18/04/20


Anh… anh muốn làm gì?”. Tôi giật bắn mình.



Nhưng Thuần Hy không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào đầu gối tôi, bằng ánh mắt kiên định nhưng rất đau thương…



Tôi thắc mắc nhìn xuống…



Trời ơi… trên đầu gối của tôi… có một… vết sẹo mờ mờ bị váy che khuất, đập

vào mắt tôi rất rõ ràng, giống như một tia chớp sáng lóe, ⊙_⊙^ rạch

ngang lời nói dối hoàn hảo của tôi…



“Thuần Hy, chúng ta cùng đi mướn một chiếc xe đạp để lên núi nhé?”



“Ừ”.







“Thuần Hy, đạp lâu như thế anh có mệt không? Em có pudding ở đây, đút cho anh ăn để thưởng nè”.



“Không cần”.



“Thuần Hy, ngoan, há miệng ra, a…”



“Nguy hiểm, ngồi im!”



“Úi da~~~”



“Em không sao chứ?”. Thuần Hy luống cuống nhảy xuống khỏi xe đạp.



“He he, không sao không sao, đầu gối rách tí da thôi ấy mà. He he”.



“Bảo em đừng có động đậy mà”.



“Tại anh không chịu nghe lời, không chịu ngoan ngoãn há miệng ra! Kim Thuần Hy đáng ghét! Ui da!!!”



“Còn nói không sao à?” “Có đau không?”



“Hử~? Không đau nữa không đau nữa!”



“Cứng mồm!”



“Này~! Anh làm gì thế?”



“-_- Ngốc! Em không biết nước bọt là thuốc cấp cứu hiệu nghiệm nhất để sát trùng vết thương hả?”...



⊙_⊙^ Đồng cỏ thiên đường… Phải, vệt sẹo ấy đã có khi chúng tôi đến đồng cỏ

thiên đường… Ai ngờ tôi chối đây đẩy như thế, mà vết sẹo trên đầu gối

lại chứng minh mọi sự thật một cách rõ ràng…


Nhanh đi nhanh đi, không thấy ánh mắt Thuần Hy như điện có thể giết người à?

Trời ạ! Ánh mắt đó mà tiếp tục thêm một khắc nữa, chỉ e ngày mai tuyết

sẽ rơi ngay… hu hu hu hu… Nếu bây giờ có một chú chim đang bay trên trời rơi vào mắt anh bị điện giật chết, chắc sẽ bị nướng chín nhỉ? ┯︵┯^



Quách Tiễn Ni, dù sao mày không sợ làm rùa rụt cổ, >_



Nhưng, Tuấn Hạo cũng bất động đứng tại chỗ, nhìn Thuần Hy.



Trời ạ! Có nhầm không vậy? Tại sao tôi lại thấy trong ánh mắt anh cũng có một ngọn lửa nhỏ đang bắn tia lửa ra thế? >_



“Tuấn Hạo… đầu em đau quá…”. Bó tay rồi, đành sử dụng tuyệt chiêu này thôi,

tôi bám lấy cánh tay Tuấn Hạo, sốt ruột giục giã, “Nhanh lên, chúng ta

đi thôi”.



“︵_︵ Tạm biệt!”. Tuấn Hạo không nhìn nữa, vô cùng lịch sự mỉm cười chào Thuần Hy, sau đó kéo tôi bỏ đi.



Nhưng Thuần Hy vẫn mặc kệ Tuấn Hạo, anh chỉ chăm chú nhìn tôi không chớp mắt, nhìn rất sâu sắc và chân thành, như chỉ thêm một giây nữa sẽ nhìn thấu

tôi vậy.



Không được, không được! >_



Tôi hoảng loạn trốn tránh ánh mắt anh, kéo Tuấn Hạo bỏ đi, mỗi bước chân đều trở nên gấp gáp… đau lòng quá…



“-_- Quách Tiễn Ni!”. Mới đi được mấy bước, phía sau văng vẳng giọng nói

lạnh lùng quen thuộc của anh. Tôi vờ như không nghe, tiếp tục bỏ đi,

nhưng chân vẫn như không nghe lời mà dừng lại.



“Em… sẽ quay về

bên anh!”. Giọng nói ấy như một quả chuông nặng ngàn cân đập vào sau

lưng tôi, gõ vào tận sâu thẳm trái tim tôi, O_O khiến trái tim tôi rung

động…



Tôi ngẩn ngơ một lúc, choàng tay Tuấn Hạo chặt hơn rồi lẳng lặng bỏ đi.



Tôi không dám quay lại, không dám nghĩ đến người sau lưng mình đang cô độc

bơ vơ đứng trên con đường trong ánh tịch dương, đôi mắt nhìn theo bóng

lưng tôi không chớp, nhìn theo hướng tôi rời xa, mặc cho chiếc áo khoác

màu trắng bị gió chiều thổi bay…



Tha thứ cho em, Thuần Hy, cho dù em làm thế nào thì anh vẫn phải tha thứ cho em, tất cả đều là do em yêu anh, ┯︵┯ em quá yêu anh…



Không, đừng tha thứ cho em, dù thế nào

cũng không được, như thế anh sẽ quên được em, như thế khi đến một ngày

anh biết em đã chết rồi thì sẽ không còn đau buồn, như thế anh có thể

tiếp tục cuộc sống mới không chút ám ảnh…