Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 165 : Đại chiến bùa hộ mệnh

Ngày đăng: 20:08 18/04/20


Hừm… có phải tôi đã

đến Thiên Quốc rồi không? Cơ thể mềm nhũn, nhẹ bẫng như không trọng

lượng, dường như chỉ cần đưa tay lên là có thể bay bổng…



Tôi dần dần mở mắt ra…



O_O Sao thế này? Lại ngửi thấy mùi quen thuộc và đáng sợ~!



Tại sao? Tại sao mắt tôi lại nhòa nhạt đến độ chỉ nhìn thấy một màn trắng toát thế này, hay là tôi đã đến Thiên Quốc thật?



Thấp thoáng, tôi nhìn thấy như có bóng người~, anh… là thiên sứ ư???



“Tiễn Ni! Em tỉnh rồi!”



HOHO~, thì ra không phải thiên sứ, mà là Thuần Hy, là giọng của Thuần Hy! Tôi

chắc chắn là Thuần Hy! ~^O^~ Ha ha, ha ha, thì ra Tử thần vẫn chưa đưa

tôi đi~, chỉ làm cho thị lực của tôi giảm xuống thôi, ha ha, he he…



Đáng ghét! ┯︵┯^… Tại sao toàn thân tôi không chút sức lực nào cả, tôi rất

muốn mở mắt to hơn một tí, để nhìn rõ mặt Thuần Hy hơn, nhưng… nhưng

ngay cả mở mắt tôi cũng không đủ sức…



Làm sao đây? Thuần Hy thấy

dáng vẻ yếu ớt này của tôi chắc sẽ đau lòng lắm? Quách Tiễn Ni, mi phải

mạnh mẽ lên! Tuyệt đối không được để Thuần Hy biết ngay cả mở mắt mà mi

cũng không làm nổi! Nếu không thì anh sẽ đau khổ lắm…



Từng cơn

lạnh buốt truyền từ đầu ngón tay, nhanh chóng vào thẳng tim tôi. Cơn

lạnh ở mười đầu ngón tay khiến tôi có cảm giác tay mình bắt đầu tê dại…



Tôi sắp chết rồi ư? Phải không? Mẹ ơi, mẹ sắp đến đón con gái rồi sao? Phải không?



Tôi bất giác cắn mạnh môi dưới, mong nó sẽ hiện lên chút sắc máu của sự

sống. Đó có lẽ là việc duy nhất mà hiện giờ tôi làm được chăng?



Bỗng dưng, tôi cảm thấy tay mình được một bàn tay khác nắm thật chặt, thật

ấm áp! Đôi bàn tay ấy như một ngọn đuốc nóng bỏng vậy. Một luồng hơi ấm

từ lòng bàn tay Thuần Hy chậm rãi truyền vào cơ thể tôi, dường như xoá

tan mọi cơn lạnh giá trong người tôi…



“┯︵┯ Tiễn Ni…”. Tiếng Thuần Hy khàn khàn.



Một nỗi đau thương bỗng thoáng lướt qua tim tôi.



Quách Tiễn Ni, mi vẫn khiến anh đau lòng, cho dù mi cố gắng che giấu, ngụy trang thế nào, cuối cùng vẫn khiến anh đau lòng.



“Anh có lỗi với em!” Thuần Hy nắm chặt bàn tay, đến nỗi trong phòng bệnh yên tĩnh, tôi vẫn nghe được tiếng “rắc rắc” khi anh co chặt nắm tay.



Tôi khe khẽ lắc đầu, “Không…”




“Ai thèm, Tiễn Ni không muốn đeo bùa của anh (>o



“Muốn!!! Tại sao không muốn??? p(>o



“Không muốn!!!”



“Muốn!!!”



“Không muốn!!!”



“Muốn!!!”



-,.-^ Oh my God!!! Tịnh Mỹ và Tú Triết cãi nhau to rồi~, giống như hai đứa trẻ, trong phòng bệnh bỗng náo nhiệt hẳn.



Tịnh Mỹ từ lúc nào cũng biến thành đại ngốc nghếch như Tú Triết thế nhỉ?



Ha ha, tốt thật, Tịnh Mỹ cuối cùng cũng trở về là nó trước đây rồi~,

Yeah~, tuyệt quá, (^o^)/ xem ra nó quen Long Nhật Nhất cũng không phải

việc xấu, Long Nhật Nhất đã khiến nó có can đảm trở lại chính mình

chăng, sức mạnh tình yêu thật vĩ đại, he he.



Nhìn Tịnh Mỹ và Tú

Triết cãi nhau, tôi biết nó rất hạnh phúc! He he, tốt lắm, Tịnh Mỹ, cuối cùng cậu đã tìm thấy hạnh phúc, tớ vui lắm~, Tịnh Mỹ, cố lên!!! Phải

giữ gìn hạnh phúc của cậu đấy!!! Nhất định phải trân trọng nó, he he,

biết chưa…



“-_- Các người cãi nhau đủ chưa?”. Cửa phòng vang lên giọng nói lạnh lùng của Thuần Hy.



“Tiễn Ni, ngày mai phải phẫu thuật rồi, bây giờ cô ấy cần yên tĩnh nghỉ ngơi”. Thuần Hy lặng lẽ đến bên giường tôi.



“Tôi không tiễn mọi người nữa”. Lại giọng điệu lạnh lẽo. Căn phòng đang náo

nhiệt bỗng chốc tĩnh lặng. “~^O^~ Tiễn Ni, ngày mai anh sẽ đến thăm em,

bùa hộ mệnh này em phải giữ kỹ đấy nhé!”. Tú Triết đặt nó lên giường tôi rồi ra ngoài.



Bó hoa hướng dương bên cửa sổ vẫn lặng lẽ đứng đó, căn phòng yên tĩnh như thể chẳng có việc gì xảy ra.



“Thuần Hy, sao Tuấn Hạo không đến?”



“Có lẽ cậu ta không có thời gian… Được rồi, em ngủ đi! Lúc nãy anh đã nói

chuyện với bác sĩ, quyết định ngày mai sẽ mổ, nên hôm nay bắt buộc em

phải nghỉ ngơi”.



“Dạ”. Tôi khẽ nhắm mắt lại.



Thuần Hy, em

sẽ nghe lời anh, không cãi nhau với anh nữa, không chọc anh giận nữa,

anh nói gì em sẽ ngoan ngoãn nghe theo, không bao giờ khiến anh nhọc

lòng vì em nữa. Nên cho dù là vì anh hay là vì chính em, em cũng sẽ dũng cảm…