Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 166 : Môn vệ của Thiên quốc

Ngày đăng: 20:09 18/04/20


Ghét quá, đầu lại thấy nặng nề choáng váng, hình như ý thức cũng bắt đầu trở nên mù mờ, tôi mệt mỏi ngủ vùi...



Nhưng… không biết bắt đầu từ lúc nào… cơ thể tôi như nhẹ bẫng, bay lượn lên

không trung. Cảm giác… cảm giác như đang chậm rãi bay về phía thiên

đường~, cứ bay lên cao, cao mãi…



Hu la la… hu la la…



Bay lên, bay lên… bay lên, bay lên…



(^o^) Yeah~, tuyệt quá, he he, vì từ xa tôi đã nhìn thấy mẹ thân yêu của tôi

rồi~, bà đang đứng ở cổng Thiên Quốc, mỉm cười chào đón tôi…



Nhưng… nhưng đúng vào lúc tôi sung sướng lao đến chỗ mẹ tôi thì bỗng nhiên…



Xoẹt xoẹt…



Một bóng cao lớn vội vàng lướt vèo qua mặt tôi như tên lửa…



Hừ, làm gì thế! Chẳng lẽ vào thiên đường cũng có người chen lấn hay sao?



Tôi chưa kịp phản ứng thì hai người ăn mặc quái dị từ sau lưng tôi chui ra, gào thét lao tới túm chặt lấy cái người chen ngang ấy!



He he, xem ra thiên đường cũng có vương pháp!



Tôi đắc ý lườm cái tên đang vật lộn vùng vằng kia một cái, tiếp đó hứng chí bay về phía mẹ mình.



0,001 giây sau…



Lạ nhỉ? Trong đầu tôi xuất hiện lại gương mặt người ban nãy… quen lắm!!!



Hình như - hình như là Tuấn Hạo??? Tôi chỉ liếc qua trong một khoảnh khắc

ngắn ngủi, nhưng gương mặt đẹp trăm năm không thể quên được ấy, tôi tin

chắc mình không nhầm!



Nhưng, tại sao anh lại ở đây? Không thể nào? Lạ quá… Không được, tôi phải xác định cho rõ mới yên tâm được.



Mẹ ơi, phiền mẹ đợi con thêm một lát nhé! Vì mẹ con mình gặp nhau rồi sẽ

không chia xa nữa. Tôi vừa lảm nhảm vừa nhìn mẹ, nở nụ cười ngọt ngào,

rồi quay lại…



“Tôi không thèm làm thị vệ nhảm nhí đâu! Hai người khốn kiếp buông tôi ra! Có nghe không? Tôi không muốn!



Không muốn, không muốn!!!”. Khi nhìn rõ mặt người đang phản kháng cật lực

kia, tôi lập tức mừng rỡ mở tròn đôi mắt: Quả là anh rồi!



“Á???

O_O Tuấn Hạo? Là anh thật ư? Không ngờ lại gặp được anh ở đây!”. Tôi

sung sướng lao đến nắm lấy tay anh, nhưng lại bị anh hất ra.



“Cái gì mà ‘tốn hao’? Cô đang nói gì thế?”



Hả, không phải chứ? Tuấn Hạo đang nhìn tôi bằng vẻ mặt xa lạ, có vẻ như không hề quen biết tôi!



“Em là Tiễn Ni đây! Anh nhìn em đi, một gương mặt đáng yêu và đặc biệt thế

này, sao anh lại quên chứ?” Tôi uất ức nắm chặt vai Tuấn Hạo, bắt anh

phải nhìn tôi.



“Tôi nhìn rõ rồi!!!”. Hả? Ha ha, nhìn rõ rồi chắc là nhận ra chứ gì? Nhưng…



“Bây giờ tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm – tôi thật sự không – quen – biết – cô!!!”



Choáng!!!



Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ là tôi nhận lầm người??? Nhưng anh ta rõ ràng giống hệt Tuấn Hạo mà!


“Không còn sớm nữa, Tiễn Ni em phải vào phòng mổ rồi. Chúc em phẫu thuật thành công!” Chị y tá lại mỉm cười với tôi.



“~^O^~ Cám ơn chị”.



Phòng xét nghiệm rất gần phòng mổ, trên đường đi, Thuần Hy luôn nắm tay tôi

thật chặt khiến lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi cảm nhận được sự

căng thẳng và lo âu chưa từng có của anh, nhưng tôi cũng chẳng nói được

câu nào để an ủi, đành nhìn anh và cười ngô nghê.



Nhưng ánh mắt của chúng tôi luôn nhìn nhau, vì đó có thể là lần cuối cùng…



Đoạn đường ấy quá ngắn, tôi chỉ mong sao nó dài thêm một chút, nhưng cuối cùng tôi đã đến nơi một cách nhanh chóng.



Xe lăn dừng lại trước cửa, tôi cười nhìn mọi người. Tốt quá! Những người tôi muốn gặp đều đã đến, T T trừ… Tuấn Hạo…



Sao anh không đến? Tại sao chứ? Anh trở nên bạc tình bạc nghĩa từ lúc nào vậy?



Tôi cố nhổm dậy, nhìn theo hành lang bệnh viện, mong muốn thấy Tuấn Hạo mồ

hôi đầm đìa chạy đến, và cả nụ cười như thiên sứ của anh…



Nhưng… nhưng không có!!! ︵┯ Hành lang vắng hoe, trống trải đến độ tôi cảm thấy thật kinh khủng…



Trong lòng bỗng thấy thật hụt hẫng, đau buồn quá…



Tuấn Hạo ơi Tuấn Hạo, rốt cuộc anh đang ở đâu? Ở đâu chứ??? Chẳng lẽ anh vẫn còn giận em? Anh nhanh đến đây đi, em sẽ nói với anh câu “xin lỗi” ngàn vạn lần, anh muốn phạt em thế nào cũng được, Tuấn Hạo… Tuấn Hạo…┯︵┯ hu

hu hu… hu hu hu hu…



“Hai trợ lý phẫu thuật Kim Thuần Hy và Thân Tuấn Hạo có mặt chưa?” Một vị bác sĩ tiến ra.



“Có tôi, Tuấn Hạo không biết vì sao mà vẫn chưa đến”. Thuần Hy trả lời.



“Ồ, thế à…”. Bác sĩ ngẫm nghĩ, “Phẫu thuật phải tiến hành đúng giờ, vì

chuẩn bị trước ca mổ rất phức tạp, không thể tùy tiện lùi giờ. Được

thôi, bệnh nhân và trợ lý vào trong, những người khác mời đợi ngoài cửa, chúng tôi sẽ cố hết sức!”



“Vậy xin nhờ bác sĩ!!!” Mọi người cùng đồng thanh cúi gập lưng.



Bên gian phòng ngoài phòng mổ, bác sĩ đang tiến hành những khâu chuẩn bị

cuối cùng, Thuần Hy cũng đang tiêu độc thay quần áo, ánh mắt trở nên

kiên định lạ thường.



Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi nằm dưới

ánh đèn, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Thuần Hy, nhưng anh không hề nhìn tôi, tất bật chuẩn bị dụng cụ mổ lần cuối.



“Chuẩn bị gây mê”.



Thuần Hy ngừng tay quay sang nhìn tôi rất chăm chú, tôi cũng nhìn anh rất chăm chú…



Thuần Hy à, em rất yêu anh, thật sự rất rất yêu anh...



┯︵┯ Cho dù... cho dù đây là lần cuối được nhìn thấy anh, em cũng hài lòng

lắm rồi. Khi bay đến Thiên Quốc, em sẽ nói với mọi người trên ấy biết -

Lúc còn ở nhân gian, em là một cô gái rất hạnh phúc, rất hạnh phúc...

…~^.^~…



Thuốc mê dần dần được chụp xuống…



Lúc ấy, Thuần Hy cúi xuống, kề bên tai tôi khẽ nói: “Anh - yêu - em!!!”



Nếu tôi có rời khỏi nhân gian trong lúc phẫu thuật, đó sẽ là câu nói cuối cùng tôi được nghe…



Tôi mỉm cười, ︵_︵ hạnh phúc nhắm mắt…