Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 169 : Cố lên Tuấn Hạo!

Ngày đăng: 20:09 18/04/20


Đến khi tỉnh lại, tôi đã trở về giường bệnh quen thuộc của mình, vừa mở mắt ra đã thấy ba gương mặt lo âu đầy quan tâm: bố, Thuần Hy và bác sĩ điều trị chính cho tôi.



“Cô bé à, lần sau đừng đau lòng quá nữa, sẽ

ảnh hưởng đến việc trị liệu sau phẫu thuật đấy”. Bác sĩ có khuôn mặt đầy nếp nhăn hiền từ nhìn tôi, lắc đầu thở dài, “Lần này suýt nữa để lại di chứng, phải biết lo nghĩ cho sức khỏe chứ”.



“Tiễn Ni, em đừng để mọi người lo lắng nữa!!!” Thuần Hy nói, mắt đỏ hoe, tôi quay sang nhìn

bố, mắt ông cũng hoe đỏ, lại còn sưng lên như quả hồ đào, trước khi tôi

tỉnh dậy, chắc ông đã khóc rất nhiều.



“Con không sao! Bố yên tâm!” Tôi cố gắng nở nụ cười.



“Vậy thì tốt! Tiễn Ni con có biết không? Bác sĩ trị bệnh cho Tuấn Hạo nói,

nếu bệnh tình cậu ấy ngày mai ổn định, thêm sức sống mãnh liệt nữa, thì

cậu ấy có khả năng sống”.



“Hả? Thật không???” Tôi vui quá lồm cồm định bò dậy, nhưng Thuần Hy ngăn lại, “Em nghỉ ngơi đi rồi lát nữa anh

đưa em đi thăm cậu ấy, nhưng em phải hứa với anh là phải hết sức bình

tĩnh”.



“Dạ! Dạ! Em đồng ý mà”.







Húp một bát cháo,

hồi phục được một tí, Thuần Hy đẩy tôi tới trước phòng cách ly của Tuấn

Hạo. Nhìn anh lặng lẽ nằm trên giường bệnh, nỗi hổ thẹn và đau khổ trong tôi lại dâng trào: Nếu tôi không làm vỡ ống nghiệm đựng máu đó thì Tuấn Hạo đã không nằm đây! Tôi đã hại anh ra nông nỗi này!!!



“Tuấn

Hạo, xin lỗi! Em xin lỗi anh! Mỗi ngày anh phải tiêm quá nhiều như thế,

chắc đau lắm đúng không? Em không có can đảm xin anh tha thứ, nhưng anh

phải tỉnh lại nhé… Ít ra sau khi tỉnh lại, anh có thể giận em, tức em…

Em đã làm anh đau khổ đến thế…”. Tôi cố gắng kìm nén nỗi bi thương trong lòng, lảm nhảm không ngớt, mong Tuấn Hạo nghe thấy.



“Tiễn Ni, em không nên xúc động quá”. Thuần Hy nhìn lớp băng trắng quấn từng vòng trên đầu tôi, lo lắng khẽ kéo tay tôi.



“Thuần Hy, tại sao lúc nào em cũng vụng về làm hỏng việc chứ? Tại sao lúc nào

cũng gây phiền hà cho người khác?” Nhìn gương mặt không chút sinh khí

của Tuấn Hạo, nước mắt tôi bất giác lại tuôn rơi.



“Tuấn Hạo, sao

anh không chịu tỉnh lại? Anh đang trừng phạt em hay sao? Nếu anh thật sự muốn trừng phạt em, khi anh tỉnh rồi anh có thể mắng em một trận, đánh

em cũng được! Nhưng xin anh đừng phớt lờ em như thế, em sẽ rất đau buồn, chỉ muốn chết thôi!!! Hu hu hu…”



“Anh không cho phép em nhắc chữ chết!!!” Thuần Hy căng thẳng đưa tay bịt lấy mồm tôi.



“Nhưng em chẳng làm gì cho Tuấn Hạo…”



“Đương nhiên là có thể! Tuấn Hạo nhất định sẽ tỉnh lại, cậu ấy sẽ nghe thấy

lời em cổ vũ. Khi tỉnh lại cậu ấy phải được nhìn thấy một Tiễn Ni khỏe

mạnh, cậu ấy nhất định sẽ tranh giành với anh…”. Thuần Hy ôm tôi vào

lòng thật chặt, chỉ sợ tôi biến mất ngay trong tích tắc.


tôi, Tuấn Hạo ngày nào cũng pha cho tôi một ly trà hoa thơm phức… tại

sao, bây giờ lại biến thành người thực vật nằm lặng lẽ trên giường?

Không chút động đậy? Tim tôi đau quá, đau đến nỗi không thở được…



“Tuấn Hạo, nếu anh không bao giờ tỉnh lại nữa, em sẽ giận thật đó!” Tôi cố nén nước mắt.



“Nhìn này, khối u của em đã bị cắt đi rồi, bây giờ em hồi phục rất nhanh, em

không bị đánh bại thì anh càng không thể bị đánh bại được, Tuấn Hạo! Anh phải có lòng tin ở bản thân, anh tuyệt đối lợi hại hơn em nhiều! Anh có thể! Anh có thể!!! Anh phải tỉnh lại, Tuấn Hạo…”



“Ừ~!!!”. Thuần Hy đứng cạnh cũng gật mạnh đầu.



“Anh có nhìn thấy không, Tuấn Hạo, Thuần Hy cũng tin tưởng ở anh mà!” Tôi

dán mặt vào cửa kính, chăm chú nhìn gương mặt tuy tiều tụy nhưng vẫn đẹp trai của anh, “Tuấn Hạo, cố lên!!! Em sẽ ở đây đợi anh, luôn đợi anh,

đến khi anh tỉnh lại, anh sẽ không khiến em thất vọng chứ? Tuấn Hạo, anh là Tuấn Hạo lương thiện và luôn thương yêu Tiễn Ni, anh nhất định sẽ

không muốn em đau lòng đúng không? Anh tuyệt đối sẽ không nỡ để em đau

buồn đúng không?”



“Tuấn Hạo, em sẽ đợi anh, để anh đưa em đến

thăm lại ngôi nhà cá heo, anh đưa em đi rải đá dạ quang, anh nhất định

phải giữ lời, em đợi anh, đợi anh tỉnh lại…”







Ngày hôm

sau, tôi đang uống nốt món canh dinh dưỡng và nằm tựa vào giường nghỉ

ngơi, thì Thuần Hy đột ngột chạy vào, vẻ mặt rất xúc động, “Tiễn Ni,

bệnh tình Tuấn Hạo đã ổn định rồi. Cậu ấy đã được chuyển ra khỏi phòng

cách ly rồi”.



“Ôi! Thật không? Tuyệt quá, xem ra lời cổ vũ của em có ích thật! Tuấn Hạo đang ở đâu? Em muốn đến thăm!”



“Cậu ấy được đưa đến phòng kế bên em!”



“Kế bên? Woa, tuyệt quá! Như thế em đi thăm càng tiện hơn!!” Tôi lập tức

hứng chí trèo xuống giường, nói với Thuần Hy, “Chúng ta đi thăm anh ấy

đi!”



He he, Tuấn Hạo ổn rồi! Tuấn Hạo đã nghe thấy lời tôi nói rồi.



Nếu tôi tiếp tục cổ vũ anh, anh nhất định sẽ khỏe lại nhanh thôi, he he…



Nhưng việc không suôn sẻ như tôi nghĩ, Tuấn Hạo tuy đã vượt qua giai đoạn

nguy hiểm, nhưng vẫn say ngủ như hoàng tử bị phù thủy nguyền rủa. Tôi

lại bắt đầu lo lắng và bất an.



Mỗi lần nghe bác sĩ nói đến “người thực vật” là tim tôi lại như bị dao đâm, buốt nhói…



Tôi sẽ không để Tuấn Hạo làm người thực vật cả đời đâu.



Tôi nhất định phải giúp anh tỉnh lại. Nên hàng ngày lúc rảnh rỗi, tôi lại

chạy đến phòng anh trò chuyện, để anh biết tôi luôn ở cạnh, mong đợi anh tỉnh lại.