Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 170 : Thuần Hy, anh là cả thế giới của em

Ngày đăng: 20:09 18/04/20


Thời gian trôi đi thật nhanh, ba tháng đã qua, tôi đã hồi phục gần như khỏe hẳn rồi.



Phù, hôm nay tôi sẽ ra viện, nhưng Tuấn Hạo thì sao? Tuấn Hạo phải làm sao?

Sau này không còn ai trò chuyện cùng anh, kể chuyện cho anh nghe nữa. Bỏ lại mình anh trong bệnh viện, tôi thật sự không yên tâm…



Đột nhiên, một ly trà nóng hổi thơm phức xuất hiện trước mặt tôi - là… Tuấn Hạo ư?



Tôi quay phắt lại.



O_O Là Thuần Hy!



Người pha trà cho tôi là Thuần Hy!!!



Thuần Hy đặt ly trà vào tay tôi, nói, “Tiễn Ni, không yên tâm thì đưa cậu ấy cùng đi. Chúng ta cùng chăm sóc”.



Hả??? Không yên tâm thì đưa anh cùng đi?! Chăm sóc anh cùng tôi?



“Thuần Hy, anh nói thật không? Em có nghe nhầm không?” Tôi vui mừng quay lại, nếu là thế thì tuyệt quá rồi.



“Đương nhiên!”



“Woa, tuyệt quá! Em vốn đã nghĩ thế, nhưng, nhưng… em sợ anh để tâm…”. Tôi

căng thẳng nhìn Thuần Hy, dù thế nào thì Tuấn Hạo cũng thích tôi, chuyện này anh cũng biết. Anh có ghen không?



Phù, làm sao không ghen cho được? Chắc anh không cố ý nói vậy để dò xét tôi chứ?! Tôi không dám tin, tròn mắt nhìn anh.



“-_- Ngốc!”. Thuần Hy lắc đầu như không chịu nổi tôi, “Anh tin vào thực lực của mình”.



“He he! Vậy anh nói thật hả?! Sự quyến rũ của Thuần Hy không ai bằng mà. Em thích Thuần Hy nhất!! Ha ha”. Tôi cười ngốc nghếch, “Bây giờ em chính

là cô ngốc vui vẻ nhất. Vậy anh ấy theo chúng ta đến đâu? Nhà anh? Hay

là nhà em?”



“Ngốc~!!!”



“Này~! Sao anh lại gọi em ngốc??

Phải có lý do chứ!!!” Tôi nhìn anh có vẻ hơi - bị - tổn - thương, Thuần

Hy vẫn khoanh tay, uể oải nói, “Đương nhiên là đảo Hy Ni rồi. Ngốc”.



Đảo Hy Ni???



Đúng rồi! He he, tôi ngốc thật.



Đảo Hy Ni phong cảnh rất đẹp, lại yên tĩnh, rất hợp để dưỡng bệnh! Đến đó Tuấn Hạo sẽ khỏi bệnh nhanh thôi.



“Ngốc!!!”



Tôi đang chìm đắm vào ảo tưởng của mình thì lại nghe vang lên một tiếng “ngốc” lạnh lùng.



“Này! Kim Thuần Hy! Gọi người ta ngốc cũng phải có lý do chứ!”



Xùy xùy xùy, Quách Tiễn Ni, mi nói gì thế? Sao lại bảo gọi người ta ngốc thì cần lý do? Chẳng lẽ mi tự nhận mình ngốc à?



Thuần Hy nhìn tôi rồi bất chợt cười, khóe môi anh nhướn lên vạch ra một đường cong tuyệt đẹp, đón lấy ánh nắng, đẹp trai kinh người.



Ôi chao

ơi~, ⊙_⊙ khốn thật, một chàng trai cười đẹp đến thế, rõ ràng tôi đã ngắm bao năm rồi mà vẫn mê đắm một cách hết thuốc chữa!



A a a, ghen tị, ghen tị, ghen tị!!! Cười đẹp quá!!!



“Ngốc! Trà của em sắp nguội rồi!”



Tôi cúi nhìn xuống, giật mình đến mức nước bọt sắp chảy ra cũng rút vào lại.



Gì chứ, tại anh tự dưng lại dùng nụ cười quyến rũ tôi, hại tôi quên mất mình đang cầm ly trà!



Kim Thuần Hy bất lực lắc đầu, quay lưng định bỏ đi.



“Khoan… khoan đã!!!”. Tôi cầm ly trà gọi với theo, “Mắng em ngốc thì phải trả giá đó!”



Thuần Hy khựng lại, anh nheo mắt nhìn tôi, “Ồ? Giá gì?”



“Giá chính là…”. Tôi cầm chặt ly trà, “Cái giá chính là bắt buộc anh mỗi ngày phải pha trà cho em vào đúng lúc này”.
Woa woa~…⊙O⊙ đẹp quá… đẹp quá, đẹp quá!!!



Tôi đờ đẫn đứng nhìn, mồm há hốc thành hình chữ O vì quá kinh ngạc!



Tuấn Hạo, anh nhìn thấy chưa? Thuần Hy giúp chúng ta mang đá dạ quang đến

đây~, để cả thế giới đẹp hơn! Hu hu hu… anh thật tinh tế…



“Em cũng muốn rải!” Tôi bốc một nắm đá dạ quang, lấy một viên màu xanh lục, lấy hết sức ném ra biển.



Khi viên đá chạm mặt nước, nước biển xanh thẫm lại thêm một ngôi sao, lấp lánh, như đang chớp mắt tinh nghịch với tôi…



“Woa! (^o^)/ Thoải mái quá!!! Vui quá!!!” Tôi không nén được, hoan hô ầm ĩ.



“Thuần Hy…”. Tôi dịu dàng gọi.



“Gì cơ?”.



“Cám ơn anh~, vì tối nay anh đã cùng lúc giúp em thực hiện hai nguyện vọng~”. Tôi vui vẻ khoác tay anh. “…”



He he, không biết hả? He he, thiên tài như anh mà cũng có chuyện không biết ư?



Tôi đắc ý làm mặt hề với anh, “Vì… chuyến du lịch toàn cầu thật sự là

chuyến du lịch tình yêu, mà Thuần Hy là cả thế giới của em, he he…”



“…”. Thuần Hy sững sờ nhìn tôi, bất động.



He he, anh cảm động lắm đúng không? Không ngờ em lại nói những lời tình tứ chân thành thế đúng không?



Ha ha~, Thuần Hy à! Nếu anh cảm động muốn khóc thì cứ khóc đi, em tuyệt đối không cười nhạo anh đâu, hi hi…



“Ngốc!” Không ngờ anh lại ném ra một câu như thế.



“Cái gì??? Kim Thuần Hy!!! ~~⊙︵⊙^ Tại sao anh lại mắng em là ngốc???”



A... a! Tức quá! Tức muốn nổ tung luôn! Mất cả hứng!!! Chẳng lẽ anh không

hiểu được chút xíu lãng mạn nào ư? Lúc nãy lời tôi nói vô cùng tình cảm

kia mà…



“Vì sến quá!! -_-^ Ngốc!!!”



“Kim Thuần Hy! Đêm lãng mạn thế này anh không gọi em là ngốc được không?”



Cho dù anh không nhắc thì tôi cũng biết là sến mà, nhưng tôi vẫn thẳng thắn đề ra yêu cầu không biết bị từ chối đến n lần này.



“Không thể! Ngốc!” Anh nở nụ cười ranh mãnh, rồi bước thật nhanh về phía trước.



“>o



“Ngốc! Ngốc!”



“Này! Kim Thuần Hy! Em cũng gọi anh là ngốc! Ngốc ngốc ngốc! Hừ~, xem ai gọi

nhiều hơn! ~~p(>o







Tiếng tôi và Thuần Hy bay theo tiếng đá dạ quang rơi xuống biển, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.



Các vì sao đang dịu dàng chớp mắt với tôi, cuối cùng tôi đã đuổi kịp anh. Chúng tôi nhìn nhau và cười…︵_︵



“Thuần Hy, chúng ta cùng cầu chúc cho Tuấn Hạo nhé?” Nhớ đến người đã từng hứa giúp tôi thực hiện ba nguyện vọng vẫn chưa tỉnh lại, lòng tôi bỗng

chùng xuống, “Thuần Hy, anh chịu không?”



“Ừ”.



“Anh tốt thật!”



Thế là, tôi và Thuần Hy tay nắm tay đi dọc bãi biển rải đá dạ quang, mỗi một viên đá là một điều ước cho Tuấn Hạo.



Rất nhanh, những viên đá dạ quang lấp lánh đã hòa vào biển, ánh sáng đẹp đẽ thắp sáng mặt biển tĩnh lặng, đưa những lời cầu nguyện và sự cảm kích

của chúng tôi với Tuấn Hạo đi xa…