Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 90 : Cuộc truy đuổi tình yêu

Ngày đăng: 20:07 18/04/20


Cũng không biết đã

bao lâu sau, chúng tôi cuối cùng cũng khóc đủ. Tôi ngước lên nhìn ra

ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã sáng rõ, thế giới một màn tuyết trắng

xóa lặng lẽ, đẹp đẽ thanh tân kỳ lạ, hoàn toàn tìm không ra vết tích gió giật tuyết rơi điên cuồng tối qua.



“Tiễn Ni, anh đi đây. Hai

người.... ...... nhất định phải hạnh phúc!” Tú Triết đưa ống tay áo lên

chùi nước mắt, kiên định bước ra cửa.



Nhìn theo bóng dáng dần xa

của Tú Triết, trong tính tắc tôi bỗng thấy tâm trạng mình thoải mái hơn. Ha ha, ha ha....thì ra, tất cả mọi người: me, Thuần Hy, Tú Triết...

cuối cùng, đều sẽ bỏ tôi mà đi sao? *>.



Không, có một

người sẽ không bao giờ bỏ tôi, nhất định là không! Đó chính là bố yêu

dấu của tôi! Bố, Tiễn Ni sẽ đến chỗ bố ngay đây. Dù sao thành phố này đã không còn khiến con thấy lưu luyến nữa rồi...!



Tôi lôi điện

thoại ra, bắt đầu gọi cho bố. Tôi bảo với ông chiều nay sẽ ngồi tàu hỏa

đến chỗ ông ở, Ha ha Quách Tiễn Ni này cuối cùng phải nói lời bye bye

với quá khứ rồi, bắt đầu sống lại một cuộc sống mới! Year, tuyệt quá!

Lập tức trở về thu dọn hành lý, nếu không sẽ không kịp chuyến tàu chiều

mất.



Còn cách giờ tàu chạy một tiếng đồng hồ, tôi đã ngồi trong

phòng đợi. =.= Chán quá đi mất, game điện thoại di động cũng chơi chán

rồi, sao tàu hỏa chưa đến nhỉ?



Đúng rồi, gọi cho Tịnh Mỹ vậy, tuy lần này tôi ra đi không định nói cho ai biết, nhưng Tịnh Mỹ có lẽ là ngoại lệ chăng.



“Alo, Tịnh Mỹ hả?”



“ừ”



“Tịnh Mỹ, cậu đoán xem giờ tớ đang ở đâu?”



“Không đoán”


chẳng nhẽ cô gái anh ta theo đuổi ngồi cạnh tôi sao?



Hơn nữa..... hơn nữa bó hoa bắt đầu dịch về phía sau, về phía sau.... Gương mặt anh

ta cũng bắt đầu lộ dần từng chút một....Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi,

sắp nhìn thấy rồi, sắp nhìn thấy mặt anh ta rồi.... ...



Trời ơi!!! Trời ơi!!!!! Kim Thuần Hy!!!



Không sai! Là anh! Là Kim Thuần Hy! Là Thuần Hy!



Là Thuần Hy mà tôi thích, là Thuần Hy mà tôi yêu say đắm, là Thuần Hy mà tôi đã



định lãng quên.......



Nước mắt tôi như thủy triều dâng lên, bắt đầu tuôn ra ào ạt.... ...... ...



Thuần Hy, Thuần Hy.... ...... ...... ...... ... " Tôi cố hết sức đập thật mạnh vào cửa kính.



Anh nhìn thấy tôi rồi! Nhìn thấy tôi rồi!



Lúc này đây anh đang nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình mà hoảng hốt, mồ hôi đầm đìa và thở hồng hộc chạy đuổi theo tàu hỏa....



Không được! Tôi phải xuống tàu! Tôi phải xuống tàu! Tôi! Nhất định! Phải! Xuống! Tàu!



Thuần Hy rõ ràng đã thấm mệt rồi, khoảng cách giữa chúng tôi đang giãn ra từng chút một, từng chút một.... ...



Đừng! Tôi không muốn xa Thuần Hy! Tôi không muốn xa Thuần Hy của tôi!



Thuần Hy, anh ấy.... .....vừa đuổi theo một quãng đường xa đến thế....để giữ

tôi lại, Thuần Hy anh.... .... đang nỗ lực đuổi theo, anh đã cố gắng đến thế.... ......... Quách Tiễn Ni, chẳng nhẽ mi không đáp lại được sao?



Tôi đẩy mạnh của kính lên!



>_



Cùng với tiếng kêu thét kinh hãi của mọi người trong khoang, tôi luồn người qua khung cửa, nhảy xuống.