Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 91 : Anh thích

Ngày đăng: 20:07 18/04/20


Dù cho có ngã chết

tôi cũng phải nhảy xuống tàu, cho dù ngã chết tôi cũng không muốn Thuần

Hy phải khó nhọc đuổi theo đoàn tàu nữa, cho dù tôi có ngã chết cũng

không muốn xa Thuần Hy nữa, dù tôi có ngã chết cũng muốn được ở bên

Thuần­Hy... >_



Thế nhưng, tôi không ngã chết, mà tôi rơi vào vòng tay ấm áp và dịu dàng của Thuần



Hy, bình an vô sự.......



Thuần Hy nhìn tôi, qua màn mưa cánh hoa bay lượn, nhìn tôi rất yêu thương....



Tôi cũng nhìn anh, đờ đẫn nhìn anh. Sau đó, không hề có điềm báo trước, nước mắt rưng rưng tuôn trào.



Ghét quá, Quách Tiễn Ni, mi khóc cái gì? Nước mắt đáng ghét, không được ta

cho phép mà cứ chạy ra ngoài như sợ ai ưanh cướp để làm gì? Mi chặn lấy

tầm nhìn của ta, hại ta không nhìn rõ bóng phản chiếu ngốc nghếch trong

đôi đồng tò của Thuần Hy, hại ta không nhìn thấy đôi mắt sâu như hổ nước của anh, hại ta không nhìn thấy gương mặt tuấn tú khiến ta ngày đêm

mong nhớ kia....



Gương mặt Thuần Hy! Sao trên mặt anh lại có nhiều vết thương thế kia?



Hu hu- không phải chứ? Vì đỡ lấy tôi mà anh lăn xuống bên đường ray và bị

thương nhiều thế sao? Tôi thú nhận dạo này ăn hơi nhiều một tí, nhưng

thực sự cũng không đến nỗi đè anh ra nông nỗi này đấy chứ, hơn nữa, hơn

nữa, tôi cũng đâu có đè lên mặt anh.



Nhất định là Tú Triết! Nhất

định là do Tú Triết đã tạo ra sau trận mưa đấm đá để “dạy dỗ” anh. Tú

Triết đáng ghét, sao anh lại hạ thủ với bạn thân nặng đến thế? Vả lại

anh đánh lên người thì còn được, tại sao cứ đánh lên mặt người ta?



“Hu hu- ... .Thuần Hy, Thuần Hy, chắc anh đau lắm đúng không? Hu hu hu....”



Tôi sờ lên vết thương của anh, đau lòng vô cùng. Anh bị thương nhiều như thế, còn



liều mạng chạy đuổi theo tàu hỏa xa như vậy, lúc nãy còn cố gắng đỡ lấy tôi, bây giờ



chắc chắn là ngoại thương thêm nội thương rồi, hu hu huh u.... Thuần Hy đáng thương



của em



“Mặc kệ đi, nghe anh nói đã” Anh mỉm cười nắm lấy tay tôi



“Hu hu hu.... ... Thuần Hy.... ... ”Tôi vừa rơi nước mắt vừa cố gắng nặn ra một nụ cười



không giống nụ cười nhất để đáp lại anh.... ......... *AQA*


Cái tên đáng ghét, lại khôi phục cái giọng điệu lạnh như băng rồi, thật

không thể ngờ Thuần Hy thâm tình dịu dàng lúc tỏ tình ban nãy chình là

anh! Tôi còn ngỡ anh sẽ nhiễm được một tí nhiệt tình của Tú Triết cơ,

xem ra điều đó mãi mãi chỉ là mơ ước thôi.



Tôi phớt lờ bàn tay

anh đưa ra, cứ để nó lơ lửng ở đó đi, dù sao mệt rồi thì anh cũng rút

lại thôi. A_A Tôi ngồi xuống trước bó hoa hồng to kia. Lúc nãy bị hành

hạ kinh khủng như thế, những bông hồng tuyệt đẹp đã tàn tạ, rơi vãi khắp nơi, bay đầy trên đất.



“Em đang làm gì vậy?” Anh đến gần tôi và cũng ngồi xuống, bàn tay đưa ra nãy giờ đặt lên vai tôi rất tự nhiên.



Tên gi­an xảo, cho tay nghỉ ngơi trên vai tôi đấy.



“Anh không thấy à? Em đang đếm mấy bông hoa này mà!”



“chúng ta cùng đếm nhé!”



Ôi, đây là lời của Thuần Hy nói ư? Theo lệ thường thì anh sẽ phải nói: “Đồ

ngốc, đếm cái gì? Anh nói cho em biết là được” mới đúng chứ.



Tôi

không kìm lòng được quay sang nhìn Thuần Hy, anh cũng đang mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như sắp nuốt mất tôi vậy... .Thuần Hy với vẻ như

thế, tôi nhất thời chưa quen được.



“Được thôi, tôi báo cho anh

biết, không đếm kĩ thì không được về đâu.” Tôi thuận thế dựa vào vai

anh, bắt đầu đếm từng bông từng bông.



“Một, hai, ba... .năm mươi một, năm mươi hai....” “Ngốc, bông này đã đếm rồi....”



“Hả? Đếm rồi à? Vậy không tính nữa... .Ây da, em đếm đến đâu rủi nhỉ?” “A-A Năm mười hai” “Anh chắc chắn thế à?”



"Không được, không được, để an toàn, chúng ta cứ đếm lại lần nữa đ



“Thuần Hy, anh sao thế? vẻ mặt sao đau khổ quá vậy? Đây mới là lần thứ ba mà”



(>•



Hừ hừ hừ, Kim Thuần Hy anh toi đời rồi, Quách Tiễn Ni này trình độ số học rất tệ, chỉ



e là đếm đến tối cũng không xong, anh cứ ở lại đây với em cho vui đi. he he, dựa



vào vai anh quả thực dễ chịu quá! Ha ha ha.... ..... ha ha ha