Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 147 : Canh nấm tuyết

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Lúc này trong cung.



Hoàng thượng đang ngồi với Tiêu Phi trong điện, nhìn thấy thời gian đã đến lúc, lập tức đi về phòng nghỉ.



Tiêu Phi tự mình nấu một bát canh nấm tuyết cho Hoàng thượng, nhưng nó vẫn không hề di chuyển, đang êm đẹp nằm ở trên bàn.



Đáng tiếc!



Sắc mặt Tiêu Phi cực kỳ khó coi, hừ nhẹ một tiếng, nâng tay lên, phất phía trên bàn một cái, bát canh nấm tuyết, bị hất từ trên bàn xuống dưới mặt đất vỡ tan.



Choang —



Một tiếng giòn vang!



Hai cung nữ bên mình run rẩy một chút, lần lượt cúi đầu thấp hơn.



Tiêu Phi luôn dịu dàng mềm mại khi ở trước mặt hoàng thượng, nhưng đối với bọn nô tài, lại vô cùng tàn nhẫn.



Toàn bộ cung nữ thái giám trong Chương Chất điện, trên cơ bản đều từng bị "giáo huấn" qua.



Tiêu Phi nhướng mày: "Dọn sạch tất cả đi."



"Vâng."



Mấy cung nữ nhanh chóng tiến lên, dọn tất cả mọi thứ trên bàn.



Cung nữ một bên tên là Tang Lan, nhìn tâm tình chủ tử nhà mình không tốt, không nhịn được nên nói một tiếng: "Nương nương đã dụng tâm nấu cánh nấm tuyết cho Hoàng thượng, nhưng mỗi lần Hoàng thượng đều không uống."



Tang Lan là tâm phúc của Tiêu Phi, có thể nói những lời này trong cung với Tiêu Phi, cũng chỉ có nàng.



Và sau khi những lời này được thốt ra, cặp mắt lạnh của Tiêu Phi quay qua nàng: "Ngươi nói gì?"



"Nô tỳ nói......"



"Quỳ xuống!"



Tang Lan thất sách, cuống quít quỳ xuống, nhanh chóng xin tha: "Nô tỳ đáng chết, khiến cho nương nương không vui. Là nô tỳ sai, nô tỳ chỉ...... cảm thấy không đáng giá với nương nương mà thôi."



Sắc mặt Tiêu Phi âm trầm, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng phất ở trên búi tóc của mình, sờ sờ viên ngọc Hải Nam cắm ở trên đầu.
Cảnh Diệc quần áo lụng thụng, nhẹ bước tiến lên, hành lễ với Tiêu Phi: "Nhi thần bái kiến mẫu phi."



"Mau mau đứng lên."



Tiêu Phi cười dịu dàng, không ngừng vội kéo nhi tử mình tới trước người, nhi tử của mình, thật sự nhìn như thế nào cũng đều rất vừa lòng.



"Con tới là muốn gặp phụ hoàng sao? Phụ hoàng vừa mới tới phòng nghỉ."



"Nhi thần cố ý tới tìm mẫu phi." Cảnh Diệc nhăn mặt lại.



Xem ra là chuyện rất quan trọng!



Ngay lập tức, Tiêu Phi cho lui hết nô tài trong điện, chỉ chừa lại một mình Tang Lan.



Trong lòng Tiêu Phi có chút nghi ngờ, nhưng vẫn rất lo lắng, nhanh chóng hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"



Trong mi thâm của Cảnh Diệc, rõ ràng mang theo một màu ghen tuông.



Hắn hơi trầm giọng xuống, nói: "Hôm nay, Kinh Triệu Doãn phát hiện ra một khối thi thể, người chết, chính là ngoại tôn nữ của Lý lão tướng quân. Việc này, có liên quan tới vụ án mất tích."



"Vậy thì sao?"



"Vị Kỷ tiên sinh kia, đã tiếp nhận vụ án này." Trong giọng nói của Cảnh Diệc có mang theo một sự nhắc nhở.



Tiêu Phi gật gật đầu: "Bổn cung tất nhiên biết." Sau đó nói tiếp một câu: "Dựa vào một mình người nọ, hắn có thể tra ra vụ án này? Hai tháng trôi qua không có đầu mối, bổn cung thấy, hắn căn bản là đang khoác lác. Hơn nữa, bổn cung không tin, người mà Cảnh Dung tìm tới có thể phá được vụ án này."



Trên đời này, liệu sẽ có một kỳ nhân như vậy?



Nàng giao vụ án mất tích cho Kỷ tiên sinh, đơn giản là muốn trấn áp Cảnh Dung mà thôi.



Cảnh Diệc nói một câu: "Mẫu phi, người có biết, bước cờ này, người đã hạ sai rồi không?."



Tiêu Phi tức giận!



Sai?



Sai ở đâu?