Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 154 : Bò cạp độc

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Edit & Dịch: Emily Ton.



Chuyện về biên cương, ép tới nỗi toàn bộ mọi người trong đại điện đều nặng nề không nói.



Đặc biệt là Kỳ Trinh Đế, trên mặt càng thêm u ám, hai nắm đấm đặt trên bàn, nhìn mọi người đang đứng trong điện.



Kỳ Trinh Đế hơi tức giận: "Đã năm năm trôi qua kể từ cuộc chiến cuối cùng của chúng ta với Khúc Khương. Những năm gần đây, Khúc Khương xem như vẫn an phận thủ thường, nhưng hiện nay dấy binh xâm phạm, nhiễu loạn biên cương, đặt Đại Lâm chúng ta ở đâu?"



Một tiếng quyền đánh lên trên bàn.



Trong khi không có ai nói gì, Thái tử Cảnh Hoa bước về phía trước hai bước.



Cực kỳ tự tin, chắp tay nói: "Phụ hoàng, cuộc chiến 5 năm trước, Khúc Khương thất bại, hiện giờ chỉ đang hấp hối giãy giụa, không đủ để đe dọa. Phụ hoàng có thể phái một vị Đại tướng, mang mấy vạn tinh binh tới biên cương, chém những tàn binh tướng nhược của Khúc Khương kia. Sau đó lại thừa thắng xông lên, cùng lúc tiêu diệt Khúc Khương, loại trừ hậu hoạn vĩnh viễn."



Từng câu từng chữ, có thể thấy được sự tàn nhẫn độc ác!



Tuy nhiên, bao cỏ vẫn chính là bao cỏ!



Nói ra như vậy, tất nhiên đổi lấy là vẻ mặt thất vọng của Kỳ Trinh Đế.



Cảnh Diệc bắt gặp được sắc mặt thất vọng của phụ hoàng mình, khóe miệng yên lặng câu lên một nụ cười mỉa mai, hắn cũng tiến lên.



Nói: "Phụ hoàng, kế sách của Thái tử tất nhiên tốt, nhưng nhi thần cho rằng, Khúc Khương tới xâm phạm, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, sẽ không để chúng ta bắt dễ như trở bàn tay, thỉnh phụ hoàng cân nhắc."



Khi Cảnh Diệc phân tích, mấy đại thần phía sau cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.



Và những lời hắn nói, cũng khiến Kỳ Trinh Đế như suy tư điều gì.



Nhưng, Cảnh Hoa không vui chút nào, hắn đi qua chỗ Cảnh Diệc: "Cảnh Diệc, làm đại sự không cần phải lo trước lo sau, cho dù Khúc Khương đã chuẩn bị đầy đủ thì như thế nào. Đại Lâm ta đã chiến thắng chúng một lần, sẽ có thể chiến thắng lần nữa. Nếu như đợi lâu thêm, đến khi biên cương thất thủ, lúc ấy chúng ta mới xuất binh sao?"



"Ta không phải có ý này."



"Vậy thì là ý gì?"



Cảnh Hoa truy vấn.



Cảnh Diệc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn phụ hoàng mình, nói: "Phụ hoàng, ý của nhi thần, bất quá là để phòng vạn nhất. Hiện tại chúng ta có tám vạn quân sĩ đóng giữ biên cương, Khúc Khương chỉ phái ba vạn binh mã, muốn nhiễu loạn tám vạn binh mã. Có thể thấy được trong đó, nhất định có điều kỳ lạ. Vì thế, trước hết chúng ta cần phải nắm giữ toàn cục, mới có thể xuất binh tiêu diệt."



Kỳ Trinh Đế "Ân" một tiếng, đôi mắt sắc bén tinh nhuệ tỏa sáng, giống như hai mặt gương phản chiếu mọi thứ.
Cảnh Diệc phụ họa như thế, thật giống như đang muốn ôm công!



Một bên, sắc mặt Thái tử Cảnh Hoa cực kỳ khó coi.



Hai người kia, từ khi nào lại ăn ý như vậy?



Kỳ Trinh đế suy nghĩ một lúc, hỏi những đại thần ở phía sau: "Các khanh cảm thấy như thế nào?"



Mấy đại thần nhìn lẫn nhau vài lần, sau đó có Binh Bộ Thượng Thư Liễu đại nhân tiến lên.



Chắp tay nói: "Vi thần cảm thấy, Dung Vương và Dược vương nói rất chính xác."



Bởi vì các đại thần đều rất rõ ràng, lúc này, Thái tử đơn độc một phương, trong khi Cảnh Diệc và Cảnh Dung đều đứng về một phương.



Không bằng đứng ở phía Cảnh Dung và Cảnh Diệc, một phía mạnh hơn không thể ngã.



Kỳ Trinh đế cẩn thận suy nghĩ sâu xa một hồi, sau đó đưa ra chủ ý.



"Một khi đã như vậy, tốt, truyền ý chỉ của trẫm, lập tức truyền triệu tướng lĩnh Khúc Khương tiến cung, cần phải lấy lễ sứ thần hậu đãi."



"Vâng."



Kỳ Trinh đế cũng có chút mệt mỏi, đặt khuỷu tay để ở trên bàn, day huyệt Thái Dương khó chịu của mình, xua xua tay, cho toàn bộ thối lui.



Sau khi tất cả mọi người đều đã thối lui, trong điện khôi phục lại an tĩnh.



Trong lòng Kỳ Trinh Đế, không thể không bắt đầu có chút lo lắng và phòng bị.



Vừa rồi Cảnh Dung như vậy, khiến hắn nhớ tới một người.



Một người......



Người vừa thông minh, vừa thâm tàng bất lộ! (Giấu mình rất sâu)



Người rất nhạy bén, nhưng vững vàng bình đạm!



Và thường thì người như vậy, giống như một con bò cạp độc nho nhỏ, nhìn như không có chút lực uy hiếp nào, nhưng một khi châm đuôi vào xương cốt người, ngay lập tức sẽ khiến người đi vào chỗ chết.