Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 164 : Kẻ chết thay

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Nhìn thấy Nghiêm Duy Di bị dọa sợ bởi những lời mình nói, Cảnh Dung vừa lòng cười, nhưng lời nói vẫn giống như mang theo mấy vạn cây châm độc.



"Nghiêm tiên sinh không cần kinh hoảng, nếu bổn vương thật sự bỏ thêm thạch ban độc vào trong trà, giờ phút này, ông cũng không bình yên vô sự ngồi đây." Nói xong, hắn cố ý mang theo giọng điệu hoang mang, hỏi: "Tuy nhiên, bắc câu tử là do Nghiêm tiên sinh ngươi trồng, cho dù bị trúng độc, cũng biết cách giải như thế nào, đúng không?"



Nghiêm Duy Di chỉ biết, hiện tại bản thân mình đã bị bắt tại trận!



Tất cả những gì ông làm, đều đã bị Cảnh Dung nắm thóp.



Ánh mắt chuyển từ chén trà nguội lạnh nhìn lên, nói: "Vương gia có chuyện, vì sao không nói thẳng?"



"Được, một khi đã như vậy bổn vương sẽ đi thẳng vào vấn đề." Cảnh Dung nghiêng người về phía trước, nói: "Mặc dù bổn vương và Nghiêm tiên sinh không bao giờ qua lại, nhưng đại danh Nghiêm tiên sinh, bổn vương cũng có nghe qua. Năm đó ông cũng là một quan văn trong triều Đại Lâm ta, đáng tiếc vì tham tiền bỏ túi riêng mà bị tước mất chức quan."



"Sau đó thì sao?"



"Không lâu sau đó, con của ông là Nghiêm Húc được nhậm chức Binh Bộ Thị Lang, và cũng vừa đúng lúc ấy, bổn vương vâng mệnh phụ trách điều tra một vụ án tàng trữ binh khí. Ai có thể nghĩ rằng, dây dưa rễ má, cuối cùng lại dừng ở trên đầu nhi tử Nghiêm Húc của ông. Hoàng thượng dưới cơn thịnh nộ, đã định cho hắn một tội mưu phản, chém đầu thị chúng."



Bốn chữ cuối cùng, Cảnh Dung nói đặc biệt rõ ràng!



Đồng thời khi nói chuyện, Cảnh Dung cũng tinh tế đánh giá thần sắc Nghiêm Duy Di.



Có lẽ đã chọc tới điểm yếu của Nghiêm Duy Di, chỉ thấy hận ý mà ông vốn luôn thu liễm, trong chớp mắt được phát ra từ trong ánh mắt.



Cảnh Dung vẫn tiếp tục nói: "Nghiêm tiên sinh nhất định cảm thấy, nếu như lúc trước bổn vương không tra tới tận gốc rễ, có lẽ Nghiêm Húc có thể tránh được một mạng. Tuy thiên, trời không theo ý người. Từ trước tới nay kẻ mưu nghịch tất sẽ bị diệt, đạo lý này, chắc Nghiêm tiên sinh hiểu rõ ràng hơn ta. Rốt cuộc, ông từng là thiếu tự của Hình Bộ."



Nghiêm Duy Di ngồi đối diện, sắc mặt chuyển từ tức giận sang xanh.



"Vương gia nói một vòng lớn như vậy, thật ra chân chính là muốn nói tới sự tình trên Lương Sơn sao?"



"Ân!" Cảnh Dung gật đầu cười một cái.



"Ta tin tưởng tất cả mọi sự tình, Vương gia đều đã rõ ràng, đúng không?"



"Ân!"




Chén trà trong tay hắn "choang" một tiếng, rơi xuống mặt bàn từ trên ngón tay hắn, vỡ đôi!



Nhìn khuôn mặt giống như rất bình tĩnh, nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo.



"Không ngờ bọn họ đã thoát chết nhiều lần, còn có thể đào ra được vụ án mất tích."



Thất sách!



Hắn lạnh giọng một tiếng: "Nghiêm Duy Di rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cơ hội lớn như vậy cũng không thể giết bọn họ. Phế vật!"



Đấu Tuyền bên cạnh vẫn trầm mặc không lên tiếng.



Lúc này, gã sai vặt bên ngoài thông báo một tiếng: "Vương gia, Nghiêm tiên sinh tới."



Sắc mặt Cảnh Diệc trầm xuống, gật đầu.



Một lúc sau, Nghiêm Duy Di mang theo khuôn mặt không có biểu tình gì, đi tới.



Ông ta chắp tay, đứng ở giữa phòng.



"Người của Nghiêm tiên sinh làm việc thật sự không nhanh nhẹn chút nào, hỏng mất một cơ hội tốt như vậy." Cảnh Diệc hừ một tiếng.



"Là ta hành sự bất lực."



"Thôi, không phải bổn vương muốn trách tội ngươi, việc này coi như một lần cảnh giác, không có lần sau."



Còn có lần sau?



Trong lòng Nghiêm Duy Di cực kỳ khó chịu, chính mình làm kẻ chết thay cho hắn, bắc câu tử mà ông cực khổ nuôi trồng đã bị Cảnh Dung nhổ tận gốc, lửa giận trong lòng ông không có chỗ để rải, không ngờ Cảnh Diệc còn nói một câu "không có lần sau".



Ông có cảm giác, hắn sẽ còn muốn mượn tay ông để dùng!