Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 165 : Ta đã từng nhìn thấy cái tua rua này
Ngày đăng: 18:40 30/04/20
Dù như thế nào, Nghiêm Duy Di cũng không phải là kẻ ăn chay!
Nhưng nếu không phải hôm nay Cảnh Dung đã nhắc nhở ông, giờ phút này chỉ sợ ông cũng không có phản ứng gì, sớm đã trở thành một quân cờ trong tay Cảnh Diệc.
Cảnh Diệc là người thận trọng, mơ hồ đã nhận ra Nghiêm Duy Di có chút không thích hợp.
Hắn nhíu mày hỏi, "Nghiêm tiên sinh, chẳng lẽ vừa mới gặp người nào?"
"Đúng vậy, ta vừa mới tới Đào Hoa Nguyên!"
Sắc mặt Cảnh Diệc lập tức biến đổi.
Đào Hoa Nguyên, là lãnh thổ của Cảnh Dung.
"Vì sao hắn lại đột nhiên tìm ngươi?"
Theo lý, sự tình chắc hẳn không hề bị bại lộ?
Nghiêm Duy Di vẫn yên lặng, chậm rãi ngồi xuống ở trước mặt Cảnh Diệc, ngước mắt nhìn lên.
Sau đó nói, "Dung Vương đã biết, bắc câu tử là do ta trồng, tuy nhiên ta cũng không chắc chắn Dung Vương lấy thông tin từ đâu? Tuy nhiên, bắc câu tử sớm đã bị tuyệt chủng, hơn nữa ta cũng rất cẩn thận trong khi trồng chúng. Theo lý, hắn không có khả năng biết được thạch ban độc có liên quan tới ta."
"Chỉ nói những điều này thôi sao?" Cảnh Diệc dường như không quan tâm tới những lời Nghiêm Duy Di vừa nói.
"Không, hắn còn nói với ta rằng hắn đã phái người nhổ tận gốc bắc câu tử của ta, xem như chúng đã gánh tội thay ta."
"Nói như vậy, chuyện Lương Sơn, hắn đã biết ngươi là người đã phái sát thủ giết hắn?"
Giờ này khắc này, không ngờ Cảnh Diệc vẫn muốn đẩy hết tội danh tới trên đầu Nghiêm Duy Di.
Rõ ràng, người hạ lệnh chính là Cảnh Diệc, Nghiêm Duy Di bất quá chỉ là quân cờ mà thôi!
"Không, Vương gia vừa rồi không hiểu ý ta, chuyện ám sát trên Lương Sơn lần này, thạch ban độc không hề bị bại lộ. Nhưng trước đó, khi phái người đi ám sát Dung Vương ở nghĩa trang đã bị bại lộ. Tuy nhiên, Dung Vương làm thế nào biết về độc này?" Giọng điệu của Nghiêm Duy Di rất âm trầm, nghe không lộ ra chút cảm xúc.
Ánh mắt Cảnh Diệc đóng băng trong giây lát!
Hắn mạnh mẽ phản ứng lại, "Bởi vì ngươi và ta đều đã xem nhẹ hắn ta? Một người thông minh như vậy, đương nhiên sẽ biết loại độc này."
Hắn ta, tất nhiên là chỉ Kỷ Vân Thư.
Nghiêm Duy Di không quan tâm tới lời của Cảnh Diệc, cầm khối ngọc bội bên hông lên, đưa tới trước mặt hắn.
Sau đó nói, "Dung Vương muốn ta truyền lời lại cho Vương gia, sau này hành sự, đừng lưu lại chứng cứ. Ngọc bội này, là Dung Vương đã lấy được từ trên người tử sĩ của Vương gia."
Ngươi rốt cuộc có phải đang cố tỏ ra hài hước giống như con khỉ hay không?
Kỷ Vân Thư thật sự đau đầu một trận.
Con ngươi của Lý Thời Ngôn nheo lại, cúi người về phía trước, tò mò hỏi, "Nhưng ta rất muốn biết, ngươi và Vương gia kia...... Rốt cuộc có quan hệ gì?"
Đối mặt với gương mặt tràn ngập tò mò kia, Kỷ Vân Thư thở sâu một hơi.
Sau đó nàng một lần nữa đi thẳng vào vấn đề, "Ta không có tâm tư nói với ngươi về những chuyện này, ta chỉ muốn lấy lại đồ của ta, thỉnh ngươi lập tức trả lại cho ta."
"Nếu không thì sao?"
"Ta đây sẽ liều mạng lấy về." Kỷ Vân Thư không chút do dự khi nói ra những lời này.
Lý Thời Ngôn hơi cả kinh, thứ này, quan trọng đối với nàng như vậy hay sao?
Sau khi hắn cân nhắc một lát, lập tức lấy chiếc tua rua ra từ trong ống tay áo.
Thời điểm khi ở trên Lương Sơn, Lý Thời Ngôn đã lấy trộm nó từ trên người Kỷ Vân Thư!
Đúng vậy, lấy trộm!
Hắn treo chiếc tua rua ở trên ngón tay mình, quơ quơ trước mặt Kỷ Vân Thư, cũng thu hồi bộ dáng ngả ngớn trước đó, rất nghiêm túc hỏi nàng.
"Thứ này, thật sự là của ngươi?"
"Đương nhiên là của ta."
Khi nói chuyện, Kỷ Vân Thư duỗi tay ra, chuẩn bị cướp lại.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo ——
Lý Thời Ngôn đột nhiên nói một câu, "Cái tua rua này, ta đã từng nhìn thấy."
Bàn tay nàng đang vói ra, đầu ngón tay còn chưa đụng tới cái tua rua, bỗng nhiên dừng lại ở giữa không trung.
"Ngươi vừa nói gì?"
Giọng nói của nàng run rẩy!
"Ta nói, cái tua rua này, ta đã từng nhìn thấy."