Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 166 : Muốn đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


"Sao có thể có khả năng đó?"



Đúng vậy, thật sự không thể có khả năng. Dây tua rua này, là Kỷ Bùi đã đưa cho nàng.



Nàng nhớ rõ, dây tua rua chính xác là có một cặp, được nối với nhau bằng một sợi dây, Kỷ Bùi gỡ xuống một cái trong đó và đưa cho nàng.



Nhưng Kỷ Bùi đã chết, sao có thể sẽ có một cái nữa giống cái này như đúc?



Lý Thời Ngôn bất ngờ khi thấy nàng trả lời chắc chắn như thế, nhưng hắn lại mang vẻ mặt chân thành trả lời: "Ta không cần phải nói dối ngươi, cái tua rua này, ta thật sự đã từng nhìn thấy một cái giống như đúc. Trừ phi, ngươi đã trộm của người kia? Nhưng như vậy cũng không đúng. Thứ này, trước khi ta tới Trung Nguyên, ta vẫn nhìn thấy nó ở trong tay người kia. Hơn nữa, người kia cũng chưa bao giờ tới Trung Nguyên."



Thần kinh nữ nhân vẫn luôn mẫn cảm, chỉ trong một cái chớp mắt nàng đã lập tức trở nên khẩn trương.



Kỷ Vân Thư nhăn mày, cẩn thận hỏi hắn: "Ngươi nói người kia, hắn...... tên gọi là gì?"



"Tô Tử Lạc."



"Tô Tử Lạc?" Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng nhắc lại một tiếng, có chút thất vọng.



Có khả năng nàng thật sự đã suy nghĩ quá nhiều, người kia sao có thể sẽ là Kỷ Bùi?



Kỷ Bùi đích thực đã chết!



Và cái tua rua giống cái này như đúc, chẳng lẽ, chỉ là sự trùng hợp?



"Như thế nào? Ngươi quen biết người kia?" Lý Thời Ngôn hỏi.



"Không quen!"



Nàng lắc đầu.



Khi trả lời, nàng đã đoạt lại chiếc tua rua treo ở trên ngón tay của Lý Thời Ngôn.



"Vậy thì các ngươi cũng thật có duyên, rõ ràng một người đang ở Trung Nguyên, một người kia lại đang ở Khúc Khương, ngay cả vật tùy thân cũng giống nhau như thế." Trong khi nói, con ngươi của Lý Thời Ngôn lại tò mò nhìn nàng, hỏi: "Vì sao ngươi không có chút kinh ngạc nào cả?"



"Vì sao ta nên kinh ngạc?"



"Ta không phải người Trung Nguyên! Chẳng lẽ, ngươi không nên kinh ngạc một chút hay sao?"




"Ngươi vừa nói gì?"



"Tiểu nhân nói......"



Bốp ——



Không thể nghi ngờ, trên đầu Tiểu Lộ Tử đã bị Lý Thời Ngôn cốc mạnh một cái.



"Dám nói bản công tử là chó, ngươi có phải chán sống hay không?"



"Không phải tiểu nhân nói, là...... " Chính công tử đã tự nói mình!



Cuối cùng Tiểu Lộ Tử cũng không dám hé một câu, sợ trên đầu mình lại được thưởng thêm một cái cốc, vì thế đành phải lui về phía sau vài bước.



Lý Thời Ngôn vẫn mang vẻ mặt tức giận, hung hăng tóm lấy Tiểu Lộ Tử.



..........



Lúc này, Kỷ Vân Thư vừa mới xuống lầu, lập tức nghe thấy dưới lầu truyền đến một giọng nữ chói tai.



Chỉ thấy một nữ tử mặc một bộ đồ màu hồng phấn, đồ trang sức trên người đều rất quý giá, nhìn có vẻ chắc hẳn là tiểu thư con nhà giàu.



Nàng ta ngồi trong một gian phòng nhỏ dưới lầu, đang nổi giận đùng đùng, duỗi tay quét toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống mặt đất.



Một loạt tiếng loảng xoảng vang lên!



"Tửu lầu các ngươi có phải không thể mời nổi người tới hát hay không? Sao lại mời loại người thế này?" Trong khi nói, nàng ta liền chỉ vào Mị Hương đang hát trên bục.



Mị Hương cúi đầu, nhìn về phía lão nhân bên cạnh.



Lão nhân giữ chặt tay nàng, vẻ mặt đau lòng nhìn nàng, nhưng vẫn lo lắng liếc nhìn vài lần về phía nữ khách nhân đang trong cơn giận dữ.



Chưởng quầy của tửu lầu nhanh chóng đi tới, nhận lỗi: "Cô nương, thật sự xin lỗi. Nếu cô nương không thích bài này, ta sẽ bảo nàng ấy hát khúc khác cho cô nương nghe."



"Không cần, hát khó nghe như vậy, quấy nhiễu sự thành tịnh của bổn cô nương. Ông hãy nhìn xem, trên cổ nàng có một vết sẹo đỏ lớn như vậy, nhìn thấy đã cảm thấy ghê tởm. Để một người xấu xí như thế tới đây để hát, chính là vì tửu lầu các ngươi không đủ khả năng mời nổi người hát hay sao? Bổn cô nương tới tửu lầu các ngươi là để ăn cơm, hiện tại nhìn thấy nàng như vậy, bổn cô nương sao có thể nuốt trôi?"