Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 181 : Chàng vẫn luôn gọi ta là Ngu nhi

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Chẳng phải những người làm trong ngành khảo cổ, tư tưởng đều tương đối bảo thủ hay sao?



Kỷ Vân Thư cũng không ngoại lệ!



Từ khi gặp phải Cảnh Dung, cô nương bảo thủ như nàng, năm lần bảy lượt đều bị đùa giỡn.



Thật lâu sau, Cảnh Dung đột hỏi, "Nàng có muốn biết, khi bổn vương ôm nàng ở trong lửa lớn, bổn vương đã nghĩ gì hay không?"



Giọng điệu dịu dàng, len lỏi ở bên tai nàng.



Khiến nàng đột nhiên run rẩy một chút mà không kịp phòng đề phòng!



Không có lời đáp lại!



Bàn tay Cảnh Dung ôm eo nàng càng thêm dùng sức, cả khuôn mặt hắn gần như đã vùi vào chỗ cổ tinh tế của nàng.



Hắn chậm rãi nói, "Lúc ấy, bổn vương nghĩ, nếu không thể cứu nàng ra, vậy thì sẽ ta ôm chặt lấy nàng giống như bây giờ. Khi mọi thứ bùng cháy ở trong lửa lớn, nếu chúng ta cùng nhau chết đi như vậy, chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau ở âm tào địa phủ. Ta sẽ cầu xin Diêm Vương đồng ý với ta, kiếp sau, đừng cho ta sinh ra ở nhà đế vương, cũng nhất định cho ta gặp lại nàng sau khi tái sinh. Ta nghĩ, Diêm Vương nhất định sẽ rất cảm động. Sau đó, chúng ta lại cùng nhau đi qua cầu Nại Hà, cùng đi uống canh Mạnh bà, cùng nhau nhảy xuống bể luân hồi. Chờ sau khi tái sinh, chúng ta sẽ sinh ra trong một ngôi nhà bình thường. Mỗi khi mặt trời mọc chúng ta dậy đi làm, mặt trời lặn chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi!"



Nghe những lời này quả thực rất quỷ dị!



Nhưng rõ ràng chứa đựng đầy tình cảm!



Trái tim Kỷ Vân Thư đập mạnh dữ dội, trên mặt nóng bừng chậm rãi lan tới lỗ tai, cả người nàng đều nóng bỏng không thể chịu được.



Cảnh Dung tiếp tục, "Ta biết, người quan trọng nhất trong lòng nàng, chung quy vẫn là Kỷ Bùi. Nhưng bổn vương vẫn nguyện ý chờ, chờ đến khi nàng liếc mắt nhìn bổn vương một cái."



"Cảnh Dung......"



"Nàng đừng nói gì, cứ yên lặng nghe là được."



Kỷ Vân Thư nghẹn lời!



Dáng người nàng nhỏ gầy, gần như bị nhấn chìm ở trong vòng tay to lớn của Cảnh Dung.



Một lớn một nhỏ!



Kỷ Vân Thư cũng không tiếp tục giãy giụa, mặc kệ hắn tùy ý ôm.



Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Cảnh Dung đã ngủ ở trên đầu vai của nàng, tiếng hít thở đều đều liên tục phả vào bên tai nàng.



Cảm giác này, cực kỳ an nhàn.



Nhưng bên tai Kỷ Vân Thư, giờ phút này vẫn còn quanh quẩn những lời Cảnh Dung nói vừa rồi. Những lời nói đó, khiến cho trái tim nàng xáo trộn hỗn loạn không thôi.
Nghe tiếng, Cảnh Dung quay lại nhìn, lập tức nhìn thấy gương mặt tinh xảo của Khổng Ngu mang theo lo lắng đang đi về phía hắn.



"Sao nàng lại tới đây?" Cảnh Dung nhíu mày, giọng điệu hơi nặng nề.



"Để ta nhìn xem, bị thương nghiêm trọng thế nào?"



"Ta không sao."



Khổng Ngu nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào băng vải quấn trên trán hắn, nước mắt bắt đầu chảy xuống, nói, "Đầu còn đau không? Nếu không phải Mộ Nhược nói với ta, chàng vẫn định sẽ luôn gạt ta phải không?"



Có một chút hương vị tức giận.



Cảnh Dung lui ra phía sau một bước, nhìn Khổng Ngu.



"Ta thật sự không sao, nàng không cần lo lắng." Giọng hắn nhẹ nhàng.



"Vì sao một năm không gặp, chàng đối với ta, dường như có chút xa lạ."



"Là nàng suy nghĩ quá nhiều."



Nếu nói, hắn và Mộ Nhược là mặc một cái quần cộc lớn lên, vậy thì, hắn và Khổng Ngu, chính là tay trong tay lớn lên.



Khổng Ngu lớn hơn hắn một tuổi, giống như tỷ tỷ, từ nhỏ luôn quan tâm tới hắn, và Cảnh Dung đối với nàng ấy cũng cực kỳ tốt. Trước khi Cảnh Dung gặp được Kỷ Vân Thư, nữ tử duy nhất có thể tiếp cận bên người hắn, có lẽ cũng chỉ có Khổng Ngu.



Mặc dù hai người là tỷ đệ tình thâm, nhưng theo năm tháng lớn lên, Khổng Ngu đã nhận định bản thân mình chính là Dung Vương phi của Cảnh Dung. Nhận định này ở trong lòng nàng ấy, sớm đã ăn sâu bén rễ.



Thậm chí Khổng Ngu còn thường xuyên nhắc với hắn về chuyện này.



Mỗi lần, Cảnh Dung đều không trả lời, không phải hắn cam chịu, hắn chỉ một lòng cảm thấy đây là sự vui đùa của Khổng Ngu mà thôi.



Theo thời gian, toàn bộ mọi người trong hoàng thất cũng gần như nhận định Khổng Ngu chính là Dung Vương phi.



Nhưng cho đến một năm trước, một ngày trước khi Khổng Ngu đi tới Thanh Sơn Cư, nàng ấy đã thẳng thắn nói ra tâm tư của mình với hắn.



Cảnh Dung lúc này mới phát hiện ra, đó không phải là một trò vui đùa, nàng ấy thật tình muốn làm Dung Vương phi của mình.



"Khổng Ngu, ta không sao, nàng vừa mới từ Thanh Sơn Cư trở về, có lẽ trong phủ nhất định sẽ rất bận. Nàng không cần lo lắng cho ta, vẫn nên nhanh chóng quay về đi."



Khổng Ngu hiện lên vẻ mặt thất vọng.



"Những năm qua, chàng đều gọi ta Ngu nhi."