Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 182 : Tình cảm của Khổng Ngu

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Từ nhỏ lớn lên, Khổng Ngu vẫn vẫn luôn gọi hắn là A Dung, hắn vẫn luôn gọi nàng là Ngu nhi.



Thói quen này, có lẽ đã bị Cảnh Dung sửa lại vào năm trước.



Giờ phút này đối mặt với Khổng Ngu, Cảnh Dung chỉ nói, "Đó đều đã là quá khứ, nàng chung quy sẽ phải gả đi, nếu ta tiếp tục gọi nàng là Ngu nhi sẽ có chút không ổn."



"Nếu ta phải gả chồng, tất nhiên sẽ muốn gả cho chàng. Chàng gọi ta là Ngu nhi thì có gì không ổn?"



Khổng Ngu là người thẳng tính, từ trước đến nay trong lòng đều không thể che dấu điều gì.



Nàng thích Cảnh Dung, cũng không cần phải che giấu.



Cảnh Dung tất nhiên không hề kinh ngạc, lời này hắn vẫn luôn nghe từ lúc còn nhỏ, tới mức lỗ tai đều đã mòn, nhưng hắn đối với Khổng Ngu, chỉ giống như tỷ tỷ!



Hắn vừa dùng một tay lấy quần áo của mình từ trên bình phong xuống, vừa nói, "Khổng Ngu, ta hiểu tâm tư của nàng, nhưng bây giờ chúng ta không còn nhỏ nữa, có những lời nói vui đùa cũng không nên nói."



"Ta không phải đang nói giỡn với chàng, một năm trước ta đã nói rõ với chàng, ta đã không còn trẻ nữa, mẫu thân thường xuyên thúc giục ta thành thân. Lần này trở về từ Thanh Sơn Cư, mẫu thân quyết tâm định ra hôn sự cho ta, ta đã gật đầu. Mẫu thân nói, hai ngày sau sẽ tiến cung, cầu xin thánh chỉ của Hoàng thượng."



"Cái gì?"



Thần sắc Cảnh Dung cứng lại, quần áo trong tay suýt nữa rơi xuống mặt đất.



Hắn nhanh chóng nói, "Khổng Ngu, ta chỉ xem nàng giống như tỷ tỷ, những lời này ta cũng từng nói rõ với nàng."



"Chàng và ta cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ, chàng vẫn luôn dính với ta. Khi chúng ta lớn lên, ta có cảm giác giống như có một tầng lụa mỏng ngăn cách giữa chúng ta. Ta luôn có cảm giác khác, tâm tư ta đã nói thẳng với chàng. Vì chàng, ta và với mẫu thân đã va chạm rất nhiều lần, đẩy đi rất nhiều người tới cầu thân, trong lòng ta sớm đã nhận định chàng. Chàng nói những lời này, khiến ta cảm thấy không có chỗ dung thân."



Trong khi nói chuyện, hốc mắt Khổng Ngu hiện lên vẻ chua chát, nhưng mặt ngoài lại vẫn rất có phong phạm, nhìn không thấy được sự đau khổ của nàng.



Nếu như đổi thành người khác, Cảnh Dung sớm đã rời đi để lại cái bóng, nhưng người này lại là Khổng Ngu.



Hắn nhấp nhấp môi mỏng, nói "Không phải ta muốn khiến nàng xấu hổ, nhưng......"



Hắn còn nói chưa dứt, lập tức đã bị ngắt lời!



"Cho dù ta suy nghĩ quá nhiều, hay suy nghĩ miên man, nhưng vì sao chàng vẫn luôn lảng tránh ta?"



Khổng Ngu vẫn thanh thản như trước.



Trong lòng Cảnh Dung cực kỳ bất đắc dĩ, hắn nghiêng người lui qua một bên, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nghiêm túc nói, "Không phải ta lảng tránh nàng, có điều nàng và ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau giống như người thân."




Nàng nghiêng mắt, đối diện với cặp mắt đẹp mang theo lo lắng của Vệ Dịch.



"Vệ Dịch?"



"Mặc dù rất nhiều sự tình ta đều không hiểu, nhưng chỉ cần Thư nhi nói với ta, ta nhất định sẽ hiểu. Trong lòng Thư nhi không thoải mái, vì sao không nói cho ta biết? Nhìn thấy Thư nhi như vậy, ta thật sự rất lo lắng."



Trong mắt hắn hiện lên sự quan tâm chân thành rõ ràng!



Kỷ Vân Thư sờ sờ đầu hắn, khóe miệng hơi mỉm cười, "Ta không sao, thật sự không sao. Vệ Dịch, ngươi không cần phải lo lắng cho ta."



"Nhưng Thư nhi không vui."



"Có sao?"



Vệ Dịch gật đầu, chỉ vào một cái hộp và một cây trâm trước mặt, nói "Thư nhi đã lấy thứ này, sau đó lại lấy ra thứ này, tới tới lui lui rất nhiều lần rồi, tất nhiên là Thư nhi không vui nên mới có thể như thế."



Đúng vậy, Vệ Dịch là một người cẩn thận!



Kỷ Vân Thư luôn cảm thấy, nếu như Vệ Dịch không ngốc, thật sự tốt biết bao.



Đột nhiên, trong lòng nàng dâng lên một ý tưởng!



"Vệ Dịch!" Nàng gọi hắn một tiếng.



"Hả?"



Sau khoảnh khắc, nàng lại lắc đầu, "Thôi."



Vệ Dịch phồng miệng lên, nắm chặt tay nàng, sau đó vừa ghé vào trên đùi nàng.



Vừa nói, "Thư nhi, nàng có thể đồng ý với ta hay không, sau này đừng không vui vẻ được không, nếu nàng thật sự không vui, vậy nàng cũng phải nói với ta."



"Ồ! Được!"



Nàng đồng ý, cảm giác hoang mang rối loạn trong lòng mới vừa rồi đều tan biến hết.



Có lẽ cũng chỉ có ở bên người Vệ Dịch, nàng mới có cái loại cảm giác an tâm thế này.