Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 183 : Cảnh Hiền
Ngày đăng: 18:40 30/04/20
Dụ Hoa Các.
Mộ Nhược có uống chút rượu, hiện tại vừa mới tỉnh lại. Sau khi mùi rượu trên người đã bay hết, hắn bắt đầu tìm kiếm trong phòng.
Xoạt xoạt ——
Căn nhà đột nhiên bị lật đến nỗi rối loạn lung tung!
Tiểu đồng ngoài cửa tiến vào, quét qua một vòng, hỏi, "Sư phó, ngài muốn tìm gì vậy?"
"Chiếc hộp ta mang về đâu rồi?"
"Chiếc hộp nào?"
"Hộp gỗ phía trên có khoá."
Mộ Nhược tiếp tục lục lọi trong phòng, sách vở và mọi thứ trong phòng đều đã bị quét xuống mặt đất.
Tiểu đồng gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức vọt ra bên ngoài, nhấc một góc bàn lên.
"Sư phó, nó ở đây!"
Khi chiếc hộp bị rút ra, chân bàn bị gãy mất đi lực cân bằng.
"Bùm" một tiếng đổ xuống, toàn bộ dược liệu trên mặt bàn cũng bị đổ xuống mặt đất.
Mộ Nhược bước ra khỏi phòng nhìn thấy, đôi mắt đều sáng lên.
Hắn duỗi tay cầm lấy hộp gỗ từ trong tay tiểu đồng, trách cứ một tiếng, "Tiểu hỗn đản nhà ngươi, ai cho ngươi đem hộp của ta đi lót chân bàn?"
"Sư phó, oan uổng quá! Hộp này là ngày hôm qua sau khi ngài trở về từ vương phủ, uống rượu ở trên chiếc bàn đó và thấy nó không ổn định, còn ồn ào sửa chữa cái bàn, sau đó ngài đã dùng chiếc hộp để kê chân bàn. Ta thấy cái bàn vẫn có thể dùng được nên đã bày dược liệu lên đó, ngài không thể oan uổng ta được!"
Tiểu đồng thật sự vô tội!
Mộ Nhược xấu hổ một lúc!
Bởi vì hắn biết rõ, chính hắn đã uống quá nhiều, thật đúng là đã làm ra loại chuyện đáng gièm pha thế này.
Nhưng loại xấu hổ đáng gièm pha thế này cũng chưa được xem là gì so với hai năm trước. Hai năm trước, sau khi hắn uống rượu với Cảnh Dung xong, chính hắn đã muốn cởi áo và cùng nằm ngủ chung một giường với Cảnh Dung để củng cố tình bạn giữa hai người.
"Được rồi, là ta đã oan uổng ngươi."
Mộ Nhược ôm hộp lên, quay người rời đi.
"Sư phó muốn đi đâu vậy?"
"Tiến cung!"
.......Edit & Dịch: Emily Ton......
"Ta nhẹ nhàng như thế, ngươi cũng biết ta vào?"
"Toàn bộ Đồng Nhân Điện quạnh quẽ nhiều năm như vậy, tiếng lá rụng bay qua ta đều nghe thấy."
Có vẻ có chút thê lương.
Mộ Nhược cười cười, đơn giản cầm hộp đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Sau đó hỏi, "Thân thể ngươi gần đây thế nào?"
"Như cũ!"
"Để ta xem xem."
Cảnh Hiền vén tay áo lên, duỗi bàn tay qua.
Mộ Nhược bắt đầu bắt mạch cho hắn, lông mày lúc nãy còn giãn ra đột ngột nhăn lại, ngón tay rời khỏi cổ tay Cảnh Hiền.
"Ngự y Thái Y Viện đã đổi dược cho ngươi?"
Cảnh Hiền "Ừ" một tiếng.
"Lúc ta rời đi không phải đã nói với ngươi, dựa theo phương thuốc ta đưa cho ngươi để bốc thuốc hay sao?"
"Hả? Phải không? Ta không thể nhớ rõ."
Giọng điệu không mặn không nhạt!
Mộ Nhược không vui, "Tính tình của ngươi và Cảnh Dung thật sự là hai thái cực, hắn cố chấp quật cường, nhưng rất mạnh mẽ, ngươi lại quạnh quẽ, thờ ơ, không quan tâm tới gì, ngay cả tính mạng của mình cũng không thèm quan tâm."
Thấy Mộ Nhược nóng nảy, đôi môi nhợt nhạt của Cảnh Hiền câu lên một cái, cười nhẹ một chút, sau đó nói, "Bệnh này của ta không thể trị khỏi, ngươi cũng đừng hao tổn tâm huyết. Ta bất quá chỉ là một cái vỏ trống rỗng, chẳng lẽ còn trông cậy vào một ngày kia, có thể sống giống như một người bình thường hay sao?"
"Có ta ở đây, ngươi tất nhiên sẽ không sao."
"Đã mười bốn năm trôi qua, phụ thân cũng bó tay không có biện pháp."
Mộ Nhược đưa cho Cảnh Hiền chiếc hộp mà mình mang đến, "Y thuật của lão gia hỏa không bằng ta được, hắn trị không hết bệnh, ta có thể. Ta tìm được thứ này ở bên ngoài, nó sẽ có ích đối với căn bệnh của ngươi. Hãy để nó ở bên người, mỗi ngày đều phải ngửi ngửi nó. Còn có, mấy ngày gần đây đừng uống dược do thái y sắc. Hãy dựa theo phương thuốc lúc trước ta kê khai để bốc, một liều cũng không được thiếu."
Cảnh Hiền mở hộp ra!
Bên trong có một gốc cây dược liệu màu xanh, lá cây sum xuê, giống như dây leo.
"Đây là cái gì?"
"Vô tâm thảo, tâm huyết của ngươi không thông, vị dược này có thể giúp lưu thông máu trong người. Dược này ngay cả có bạc cũng cầu không được."
"Ta đã là một người sắp chết, hà tất phải lãng phí dược liệu này."