Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 202 : Một cố nhân đã đi xa

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Trong đám đông người qua đường vội vã!



Ngay chớp mắt khi nhìn thấy người kia, nàng bỗng nhiên thất thần.



Đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt giống như xuyên qua đám người vội vàng, cố gắng tìm kiếm gương mặt thoáng quen thuộc càng ngày càng mơ hồ kia.



Là hắn!



Chính là hắn!



Dưới lòng bàn chân của nàng giống như mất đi lực khống chế, từng chút một đi theo hướng kia, bả vai bị đám người qua lại va chạm vào, nàng lại giống như hài tử quật cường, liều mạng chạy vội qua phía bên kia.



Thị vệ Dung Vương phủ chạy theo, nhưng đột nhiên trên đường xuất hiện thêm một chiếc kiệu, bọn họ lập tức bị cuốn theo chiếc kiệu.



Đợi sau khi chiếc kiệu rời đi, bọn họ đã không nhìn thấy thân ảnh Kỷ Vân Thư!



"Không hay, mau tìm Kỷ tiên sinh. Nếu xảy ra chuyện gì, Vương gia trách tội xuống, chúng ta đều đừng nghĩ sống."



"Vâng!"



Thị vệ lập tức truy tìm khắp nơi!



Và Kỷ Vân Thư lúc này đang bám chặt phía sau Tô Tử Lạc ngồi trên xe lăn.



Một đường, không nhanh không chậm!



Tuỳ hầu đẩy xe lăn nhanh hơn một bước, nàng cũng nhanh hơn một bước!



Xe lăn chậm một bước, nàng cũng chậm một bước!



Vẫn duy trì một khoảng cách ngắn, trước sau nàng vẫn không muốn đuổi kịp.



Có lẽ giờ này khắc này, nàng có chút sợ hãi, sợ hãi người kia không phải là Kỷ Bùi, sẽ khiến nàng thất vọng!



Nhưng nàng cũng sợ, hắn chính là Kỷ Bùi!



Nếu vậy, vì sao nhiều năm như vậy, hắn không trở lại tìm nàng?



Cảm giác này khiến lục phủ ngũ tạng của nàng khuấy động đến nỗi long trời lở đất!



Không lâu sau, bọn họ đã đi tới một rừng hoa mai, dừng lại một chỗ trên chiếc cầu màu đỏ.



Phía dưới, có một dòng suối nho nhỏ chảy qua!



Tô Tử Lạc giơ tay và vẫy nhẹ, tùy hầu lập tức lui xuống.



Từ chỗ sâu trong rừng mai, nơi dòng suối nhỏ chảy qua, đôi mắt nam tử mát lạnh, nhìn những cánh hoa màu hồng nhạt đang nhẹ nhàng rơi xuống.



Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Tử Lạc bất ngờ giơ ngón tay ra, bẻ gãy một nhánh mai trên chiếc cầu màu đỏ, niết chặt giữa những đốt ngón tay.



Kỷ Vân Thư đứng đó, lẳng lặng nhìn hắn.



Không biết qua bao lâu, giọng nói của Tô Tử Lạc truyền tới.
Nhìn Tô Tử Lạc càng lúc càng xa, trái tim nàng cũng dần dần trầm xuống.



Một lúc sau, nàng nặng nề nâng bước chân lên, đi tới trước nhánh hoa mai, vừa lúc một trận gió nổi lên, những ngón tay mảnh khảnh của nàng cố gắng bắt lấy nhành mai.



Kết quả, bàn tay rơi vào khoảng không!



Nhánh mai kia, cuối cùng vẫn bị gió thổi xuống dòng suối.



Theo dòng nước, dần dần trôi xa ——



Nó giống như những năm tháng chờ đợi, chỉ là một giấc mộng mà thôi!



Nàng đứng hồi lâu ở trên cầu màu đỏ, cho đến khi cả người lạnh thấu xương, lúc này mới đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt mê li trở nên rõ ràng hơn.



Nàng suy nghĩ một lúc, lập tức bước nhanh rời khỏi rừng hoa mai.



Rất nhanh, nàng đã đi tới khách điếm nơi Lý Thời Ngôn đang ở.



Bởi vì Tô Tử Lạc, Lý Thời Ngôn buộc phải lưu lại kinh thành, không đi đâu được.



Hắn cũng không phải không nghĩ tới lén trốn đi, nhưng còn chưa tới cửa thành, đã bị người của Tô Tử Lạc phát hiện ra, mạnh mẽ hộ tống hắn trở về.



Tóm lại một câu, hắn trốn không thoát!



Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi quay về Khúc Khương.



Giờ phút này nhìn thấy Kỷ Vân Thư tiến đến, hắn thực sự kinh ngạc.



Hắn không ngừng vội vàng đón nàng đi vào.



"Thư nhi, sao ngươi lại tới đây?"



Hắn cũng quen thói gọi nàng là "Thư nhi".



Kỷ Vân Thư không có thời gian sửa đúng hắn, sắc mặt nàng chỉ có vẻ nôn nóng khó có thể che dấu.



Nàng hỏi hắn, "Ngươi từng nói, nam tử gọi là Tô Tử Lạc kia cũng có một cái tua rua giống như của ta, đúng không?"



"Đúng vậy!"



"Vậy, hắn chính là người ngồi trên xe lăn?"



"Đúng vậy!"



Lý Thời Ngôn trả lời từng câu hỏi, nhưng hắn rất buồn bực, cầm chiếc quạt trong tay, hỏi nàng, "Như thế nào? Ngươi đã gặp hắn rồi?"



Nàng gật đầu, hỏi tiếp, "Vì thế, hắn là người Khúc Khương?"



"Ừ!"



"Vậy hắn đã từng tới Đại Lâm hay chưa?"