Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 203 : Con cóc trần trụi

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Lý Thời Ngôn nhún nhún vai, "Ta và hắn cùng nhau lớn lên, có thể hắn chưa từng tới đây? Nhưng 5 năm trước sau khi phụ thân hắn chết, thật ra hắn đã biến mất một khoảng thời gian. Tuy nhiên, hắn đã ở lăng mộ thủ tang ba năm."



"Ba năm?"



Đôi mắt Kỷ Vân Thư sáng ngời, một lần nữa dâng lên hy vọng, nhưng biểu tình của nàng lại có chút hoảng hốt, lại lập tức hỏi, "Vậy chân của hắn?"



"Bị thương trên chiến trường 5 năm trước, cụ thể bị thương như thế nào, ta không thể biết hết."



"Bị thương 5 năm trước?"



Vậy thì ——



Hắn thật sự không phải là Kỷ Bùi!



Lý Thời Ngôn thấy nàng rất kỳ lạ, khóe miệng câu lên, dịch lại gần nàng.



Sau đó hỏi nàng, "Hai người các ngươi có dây tua rua giống nhau như đúc, hay là, thực sự có bí mật gì không thể cho người khác biết? Nói ta nghe một chút."



Lời này giống như cái gì đó đang ngoáy ở bên tai nàng, khiến nàng tỉnh táo lại.



Nàng lui lại mấy bước về phía cửa, trong miệng nói một câu, "Lý công tử hiểu lầm, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, cáo từ."



"Chờ đã!"



Lý Thời Ngôn đóng sầm cửa lại, chặn kín cửa ra vào.



Sau đó hắn cười gian một tiếng, "Thế này đã đi rồi sao? Tốt xấu gì ta cũng coi như ân nhân cứu mạng của ngươi!"



"Ta sẽ không quên ân cứu mạng của Lý công tử, nếu ngày nào đó ta có thể giúp ngươi điều gì đó, tuyệt đối không nhiều lời."



"Vậy vạn nhất bản công tử không cần ngươi giúp thì sao? Chẳng phải ngươi sẽ luôn thiếu ta một ân tình cả đời hay sao?."



Bộ dáng của hắn, cực kỳ đắc ý!



Ai ai ai, ngươi muốn gì?



Giờ phút này Kỷ Vân Thư cảm thấy nặng nề trong lòng, nàng căn bản không có tâm tư để ý tới những thứ này.



"Lý công tử, ta vẫn nói câu kia, nếu có một ngày ta có thể giúp ngươi, ta nhất định sẽ vượt sông dẫm lửa, tuyệt đối không do dự."



"Thực sự rất có cá tính!"



"Hiện tại người Dung Vương phủ nhất định đang tìm ta khắp nơi trên đường, nếu như kinh động tới Dung Vương và tìm thấy ta nơi này, chỉ sợ ngươi sẽ rước phiền toái, thỉnh Lý công tử hãy nhường một chút!"



Lý Thời Ngôn giống như khối kẹo kéo, sao hắn sẽ tránh ra, bàn tay để ở trên khung cửa, đang định nói lời ngả ngớn.



Rầm ——




Người này vừa đi, Cảnh Dung lập tức cảm thấy bên tai thật là thanh tịnh.



Lang Bạc cúi đầu, nói, "Kỷ tư Doãn rõ ràng giả vờ tới thỉnh giáo Vương gia, thật ra đã âm thầm để người của mình đi điều tra Kỷ tiên sinh. Hắn thật sự đủ âm hiểm! Cũng may Vương gia đã nhìn thấu quỷ kế của hắn nên đã thông báo với Kỷ tiên sinh một tiếng."



Trong lời nói mang theo một chút tâng bốc!



Khóe môi Cảnh Dung giơ lên, nghiêng đầu.



"Kỷ Lê này bất quá thích chơi trò thất phu với người khác, cho rằng bản thân mình mưu tính sâu xa, trong tay nắm một cánh quân, vì thế ở trong triều luôn làm theo ý mình. Tuy nhiên, hắn chẳng qua chỉ là một con cóc trần trụi, cho dù nhảy cao tới đâu, cũng khó bước lên trời."



Con cóc?



Từ ngữ mô tả trong miệng Cảnh Dung, không ngờ lại có ý khôi hài như thế.



Những trò đùa của người, quả là danh bất hư truyền.



Hắn uống một ngụm trà, đột nhiên hỏi, "Kỷ tiên sinh trốn đi đâu vậy?"



Lang Bạc đáp lời, "Lộ Giang nói, ngài ấy tới Dụ Hoa các!"



"Dụ Hoa các?" Hắn cau mày, trong lòng bắt đầu lo lắng, "Sao lại đi vào ổ sói?"



Đúng vậy, Mộ Nhược chính là một con sói!



Vô số thiếu nữ đã rơi vào những lời ngọt ngào của hắn ta, thậm chí muốn ngừng mà không được!



Thật sự giống như một ổ sói.



Nghĩ đến đây, Cảnh Dung lập tức cảm thấy đau đầu.



Cảnh Dung lắc đầu đứng lên, phân phó Lang Bạc, "Đi, đón nàng trở về."



"Vâng!"



Lang Bạc theo tiếng, lập tức rời đi.



Trong khi đó, Cảnh Dung dạo bước đi tới Đông Uyển, sai người dọn ghế dựa ngồi ở trong sân, vừa nhìn bánh xe nước quay tròn, vừa thưởng thức hoa đào trong viện.



Nhìn qua, hắn cực kỳ thích ý!



Sau một thời gian dài, bầu trời đã dần dần tối sầm lại, thị vệ Dung Vương phủ cũng hộ tống Kỷ Vân Thư an toàn trở về.



Nhìn thấy nàng đi vào đại môn, mấy tên thị vệ theo hầu mới có cảm giác rõ ràng đầu mình vẫn còn trên cổ.



Bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi!