Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 208 : Mài dao để giết lợn mổ cừu

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Thật ra Tiêu Phi biết, mặc dù nữ nhi mình lớn lên ở trong cung, nhưng từ nhỏ đã thích lén ra khỏi cung đi tìm Cảnh Dung, tất nhiên sẽ quen biết Khổng Ngu.



Thậm chí Khổng Ngu còn xem nàng giống như thân muội muội, cực kỳ yêu thương!



Vì thế Cảnh Huyên cũng sẽ đối đãi với Khổng Ngu giống như tỷ tỷ. Hiện giờ bởi vì bản thân mình mà khiến Khổng Ngu phải thế thân đi tới Khúc Khương, trong lòng nàng khẳng định sẽ không dễ chịu.



Vì thế giờ phút này trong lòng Tiêu Phi hiểu rõ tâm trạng của Cảnh Huyên, nhưng lại làm bộ mình là một mẫu thân bất lực từ mẫu.



Tóm lại, đẩy hết tất cả tội lỗi cho nam nhân bên gối của mình, đó là biện pháp tốt nhất.



Rốt cuộc hắn là Hoàng Thượng!



Chỉ cần chống lại thánh chỉ, người đó sẽ phải chết.



Cảnh Huyên khóc lóc hồi lâu, đến nỗi đôi mắt đều sưng, nhưng vẫn không thể khiến Tiêu Phi mềm lòng.



Nàng bắn người lên, dậm chân, "Nếu mẫu phi không muốn đi cầu phụ hoàng, nữ nhi sẽ tự mình đi cầu phụ hoàng."



Người nàng còn chưa di chuyển, nàng đã bị Tiêu Phi kéo lại.



Ánh mắt Tiêu Phi lạnh lùng sắc bén nói, "Con nháo đủ chưa?"



Tiêu Phi rốt cuộc không áp được lửa giận!



"Hiện tại nếu con chạy tới nói với phụ hoàng con, nếu chọc giận phụ hoàng con, phụ hoàng con không thể không giết con. Hai ngày nay, phụ hoàng con đã đủ phiền não, hiện giờ nghĩ tới biện pháp này, cũng vì không còn lựa chọn nào khác. Nếu con tiếp tục gây rắc rối, mẫu phi cũng không giữ được con."



Tiêu Phi tức giận đến nỗi muốn lật cả bàn!



Cảnh Huyên không rảnh lo nhiều như vậy, một khi tức giận, muốn chết thì chết.



Cùng lắm thì rơi đầu mà thôi!



Tiêu Phi cũng không phải ăn chay, nhìn thấy nữ nhi mình kiên quyết như thế nên đập bàn một cái, gọi mấy tiểu thái giám tiến vào.



"Dẫn công chúa đi cho bổn cung, trông chừng nàng cẩn thận. Nếu không có lệnh của bổn cung, không được thả nàng ra. Nếu như để bổn cung phát hiện, có người lén thả công chúa, bổn cung sẽ lấy đầu các ngươi."



"Vâng, nô tài tuân lệnh!"



Mấy tiểu thái giám nhanh chóng cúi người, sau đó lần lượt tiến lên, bắt lấy Cảnh Huyên.



Nhưng bọn họ không dám dùng sức, chỉ cố gắng kiềm chế nàng.



Cảnh Huyên vung vẩy hai tay, phẫn nộ quát, "Đừng chạm vào ta, cẩu nô tài các ngươi đều cút ngay cho ta."



Nàng kêu một tiếng như thế, đám thái giám lập tức héo rũ!



Liên tục lui lại vài bước.
Cuối cùng, Kỷ Vân Thư rót cho nàng một chén trà nóng và đặt bên cạnh.



Một loạt động tác, suôn sẻ lưu loát.



Thời Tử Câm cũng không phản kháng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng cả người vẫn không hề thả lỏng, ngồi thẳng trên ghế, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, không có sự hoảng hốt.



"Thật sự không khát?" Kỷ Vân Thư hỏi một tiếng.



Thời Tử Câm gật đầu.



Nhìn nàng thế này, Kỷ Vân Thư không nhịn được cười cười.



Thôi, vậy cứ để nàng ấy ngồi!



Kỷ Vân Thư bắt đầu lấy ra mấy con dao nhỏ khác trong hộp gỗ đàn hương của mình, tiếp tục chuyên chú mài dao.



Bầu không khí thực sự an tĩnh, chỉ có tiếng mài dao "soạt soạt" vang lên.



Hai người, cho dù lúng túng như vậy, nhưng lại dùng phương thức hết sức hài hoà, ở chung một phòng trong khoảng thời gian một nén nhang.



Không ai nói lời nào!



Không ai quấy rầy ai!



Đột nhiên, Thời Tử Câm đột ngột đứng lên, chuôi kiếm trong tay đụng vào trên ghế, phát ra một tiếng "cạch".



Có chút chói tai!



Kỷ Vân Thư vừa lúc mài xong một con dao nhỏ cuối cùng, nhìn thấy Thời Tử Câm như vậy, nàng nâng mắt nhìn về phía cửa.



Thì ra là Cảnh Dung tới!



Hắn đi tới với khuôn mặt không có biểu tình gì, lông mày hơi nhíu lại, giống đúc như khi nàng nhìn thấy hắn ở Dụ Hoa các.



Xem ra hắn nói chuyện với Mộ Nhược cũng không có tác dụng gì.



Thời Tử Câm ngoan ngoãn đi ra ngoài, không muốn quấy rầy hai người.



Cảnh Dung sau khi tiến vào, ngồi xuống đối diện với Kỷ Vân Thư, rót một ly trà, uống một ngụm.



Sau đó......



Hắn không làm gì cả!



Cứ lặng lẽ ngồi yên như vậy.