Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 209 : Đáng tiếc, đó là một bức họa đẹp
Ngày đăng: 18:41 30/04/20
Thật thú vị!
Thời Tử Câm vừa mới ngồi xong, Cảnh Dung đã tiến vào ngồi.
Tương tự như nhau, không nói lời nào!
Không quấy rầy ai!
Kỷ Vân Thư cũng lười để ý tới hắn, sau khi thu dọn mọi thứ trên bàn, nàng ôm hộp gỗ đàn hương đi tới trước cái giá một bên, vừa nhón chân đặt hộp lên đó, vừa nói mà không quay đầu lại.
"Vương gia không cần sụ mặt như thế, thật ra còn có một biện pháp, chính là ngài đi cầu Hoàng thượng tứ hôn, ân chuẩn cho ngài cưới Khổng cô nương. Thậm chí có thể nhắc tới hoàng hậu Tuyên Xu, đoán chừng mọi sự sẽ thành. Hơn nữa, thánh chỉ vẫn chưa được ban ra, Hoàng thượng vẫn có thể đổi ý."
Giọng điệu của nàng không mặn không nhạt!
Giống như những lời vừa rồi không phải xuất phát từ miệng nàng.
Tuy nhiên, nàng đoán được lúc này Cảnh Dung đang lo lắng điều gì.
Cảnh Dung hầu như không nghe hết những lời nàng nói, hắn nhíu mày, đôi tay đặt ở trên đùi nắm chặt thành nắm đấm, không nói gì.
Kỷ Vân Thư quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhếch môi nói, "Vương gia đang lo lắng phương pháp này không thể thực hiện được?"
Hắn vẫn không lên tiếng!
Ngươi là người câm sao?
Kẻ lỗ mãng!
Kỷ Vân Thư cũng không tức giận vì hắn không trả lời mình, nàng đi tới án thư một bên, lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành và trải ra trên bàn, nói tiếp.
"Nếu như Vương gia thật sự không muốn Khổng cô nương gả tới Khúc Khương, vậy thì, thật ra có thể nói bởi vì bất cẩn nên trinh tiết nữ tử không còn. Nếu như Hoàng thượng biết Khổng cô nương đã loan phượng cùng với Vương gia, đến lúc đó cho dù tức giận thì tức giận cũng không thể gửi một nữ tử đã mất trinh tiết đi hòa thân, đúng không? Điều đó quả thật giống như bị vả mặt! Vì vậy, đây tuyệt đối là biện pháp tốt nhất."
Ồ!
Đây thật sự là biện pháp hay, Kỷ Vân Thư tự cảm thấy đầu mình vẫn rất linh hoạt.
Thật không may ——
Khuôn mặt Cảnh Dung khó coi tới cực điểm!
Hay là hắn cảm thấy chủ ý này không tốt?
Rõ ràng đó là một kế hoạch rất hoàn hảo!
Nàng nhún nhún vai, "Thôi, nếu ngài cảm thấy biện pháp này không tốt, ta cũng nghĩ không ra."
Vì thế hoàn toàn có thể quây quần cùng nhau, cho dù cùng liên kết với nhau, nhưng hiệu quả không hề quấy rầy lẫn nhau.
Kỷ Vân Thư vừa mới ngồi xuống trong một cái đình bên trái, quay người lại đã không nhìn thấy thân ảnh Cảnh Dung.
Nàng liền hỏi Lang Bạc, "Vương gia nhà ngươi đâu?"
"Vương gia có việc nên đã rời đi, nói ta chiếu cố tiên sinh."
Lúc này nàng mới bừng tỉnh, có lẽ hiện tại hắn đã đi tới Triệu Hiến điện tìm Khổng Ngu.
Nhưng cũng may yến tiệc còn chưa bắt đầu!
Nàng vừa nâng mắt lên, không biết xui xẻo làm sao lại nghênh đón một ánh mắt khác.
Ngồi ở đình đối diện, không ngờ là Cảnh Diệc!
Trên khóe môi Cảnh Diệc mang theo nụ cười khách khí, gật gật đầu về phía nàng, sau đó đứng dậy, đi tới.
Kỷ Vân Thư không thể không đứng lên, hành lễ với hắn, "Tham kiến Diệc Vương."
"Kỷ tiên sinh không cần đa lễ, mời ngồi!"
Cảnh Diệc thật ra không hề kiêng dè, trực tiếp ngồi xuống trong đình của Cảnh Dung, nhìn nhìn về phía chung quanh.
"Vì sao không thấy Dung Vương?"
Lang Bạc đáp lại, "Vương gia sẽ đến sau."
"Thật không?! Rõ ràng Kỷ tiên sinh đang ở đây, sao hắn lại đến muộn?." Trong khi nói, Cảnh Diệc còn cười cười.
Rõ ràng là một gương mặt tuấn tú, nhưng bị lòng dạ hiểm độc của hắn khiến cho mặt mày trở nên khả ố!
Cảnh Diệc nhìn về phía Kỷ Vân Thư, trên mặt mang theo ý cười, "Lần này tiên sinh có thể phá được vụ án mất tích, bổn vương còn chưa chúc mừng ngươi. Bổn vương nghe nói, lúc tiên sinh phá vụ án này, đã bị thương rất nặng?"
"Đều chỉ là chút thương thế nhỏ!"
"Tiên sinh cần phải cố gắng để ý tới an nguy của mình, đừng bởi vì tra án, ngay cả tính mạng cũng từ bỏ. Đến cuối cùng ngay cả 《Lâm Kinh Án》 còn chưa bắt đầu điều tra, tính mạng đã bị chôn vùi, vậy thì thật đáng tiếc!"
Hắn thật biết chọn âm điệu!
Có lẽ hắn hận không thể khiến Kỷ Vân Thư nhanh chóng chết đi.
Thậm chí hắn càng cảm thấy ảo não hơn bởi vì liên tiếp mấy lần đều không thể giết chết nàng.