Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 212 : Nhị ca, ta không muốn thù địch cùng ngươi

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Mặc dù Khổng Ngu không phải là công chúa, nhưng khí chất lại nho nhã hơn hẳn công chúa!



Nàng chậm rãi tiến lên, cúi đầu hành lễ, không thể không nói nàng rất tự nhiên hào phóng. Hoàng thượng và Tiêu Phi nhìn nàng, thật sự cảm thấy thích tất cả về nàng.



Kỳ Trinh Đế tất nhiên khen nàng trên trời, Tiêu Phi cũng phụ họa một bên.



Uất Trì Lâm không phải là Khúc Khương Vương, nói là tới cầu thân, nhấn mạnh ở chữ "cầu", Kỳ Trinh Đế liền "cấp" một nữ nhân, hắn chỉ có thể phụng mệnh nhận lấy, hậu lễ cũng được tặng lên, phô trương hộ tống người quay về Khúc Khương.



Kỷ Vân Thư kín đáo liếc mắt nhìn Cảnh Dung một cái, thấy hắn không hề dao động, giống như Khổng Ngu chỉ là một nữ tử xa lạ không chút quen biết với hắn, không đáng để hắn nâng mi.



Thậm chí ngay cả khi cùng nhau nâng chén, Cảnh Dung cũng giống như người không có việc gì, nâng chén uống rượu, thậm chí còn có hứng thú, liên tục uống thêm vài ly.



Tuy nhiên, điều này lại có một loại hương vị mượn rượu giải sầu.



Lúc này, Khổng Ngu đoan trang ngồi ở bên cạnh Tiêu Phi, đôi tay bị Tiêu Phi nắm lấy, mặt đầy thân thiện đang nói gì đó với nàng.



Khổng Ngu đáp lại Tiêu Phi, chỉ có khóe môi vẫn luôn cười nhạt không đổi.



Nữ tử này, thật sự giống như Cảnh Dung đã nói, nàng ấy nguyện ý gả hay sao?



Thôi, không liên quan tới nàng!



Sau một khoảnh khắc, nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.



"Kỷ tiên sinh."



Đột nhiên, bên tai có tiếng người nào đó gọi nàng.



Nàng quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một tiểu thái giám nhét vội một tờ giấy vào trong tay nàng.



Sau đó tiểu thái giám lập tức rời đi!



Nàng nhìn tờ giấy trong lòng bàn tay, hơi sửng sốt một chút, lúc này mới mở nó ra.



—— Hồ hoa sen.



Trên mặt giấy chỉ viết ba chữ!



Ai gửi cho nàng?



Nàng vo tròn tờ giấy, nhìn một vòng ở trên yến hội, vừa lúc phát hiện ra, Kỷ Hoàn đã rời khỏi chỗ ngồi.




"Chẳng lẽ Nhị ca cũng không phân biệt thị phi hay sao?" Ấn đường Kỷ Vân Thư đau đớn, "Năm đó, Kỷ Bùi là Nhị ca cứu về từ trên chiến trường, ta vẫn luôn rất cảm kích Nhị ca, cũng cảm thấy Nhị ca khác với bọn họ. Mặc dù Nhị ca luôn mồm nói muốn giết ta, ta vẫn nguyện ý tin tưởng Nhị ca không đành lòng như cũ. Nếu như Nhị ca thật sự tin tưởng ta đã khiến Tam ca chết, vậy được, Nhị ca hãy một kiếm giết chết ta đi."



Nàng nhìn hắn chằm chằm.



Thật ra, nàng đang muốn đánh cuộc một phen. Đánh cuộc trong lòng Nhị ca nàng, thật sự cũng giống như những người khác trong Kỷ gia hay không, lãnh khốc vô tình!



Mặc dù Kỷ Hoàn là một người lỗ mãng, nhưng không phải là người đầu óc có vấn đề, không biết suy xét. Kỷ Nguyên Chức đã giết người trước, cũng tự mình tự sát. Nói đến cùng, thực sự không liên quan gì tới Kỷ Vân Thư. Nhưng, đó là Tam đệ của hắn, hắn không thể trơ mắt nhìn Tam đệ mình chết mà không làm gì.



Vì thế, Kỷ Hoàn thật sự hạ quyết tâm muốn giết Kỷ Vân Thư.



Nhưng vừa nghe những lời này của Kỷ Vân Thư, hắn lại do dự.



Một sự giằng xé trong trái tim hắn!



Loại biểu tình rối rắm này, tất cả đều hiện lên ở trên mặt hắn!



Bàn tay nắm kiếm của hắn đều đang run rẩy, sắc mặt đỏ bừng.



Trong khi đó, Thời Tử Câm ẩn ở trong bóng tối, đang rất bồn chồn.



Dám đả thương chủ tử của nàng, nàng sẽ đoạt đầu người nọ!



Đột nhiên!



A ——



Chỉ trong một cái chớp mắt, Kỷ Hoàn rống giận một tiếng!



Hắn giống như phát điên giơ thanh kiếm trong tay lên, đường kiếm giống như dao phay bổ về phía Kỷ Vân Thư.



Kỷ Vân Thư theo bản năng nhắm hai mắt lại.



Kiếm phong mang theo một luồng gió mạnh, loé lên ánh sáng lạnh lẽo, từng chút một đánh úp về phía nàng.



Vốn tưởng rằng thanh kiếm kia sẽ chém nàng thành hai nửa, nhưng không ngờ rằng, bị chém thành hai nửa, là mặt nạ vàng ở trên mặt nàng.



Mặt nạ vỡ tan rơi về hai phía, một nửa dừng ở hồ hoa sen, một nửa dừng ở trên chiếc đèn lồng trong tay nàng.



Và chiếc đèn lồng, cũng rơi xuống mặt đất!