Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 211 : Hoàng đế không vội, thái giám lo

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Kỷ Vân Thư lần đầu tiên cảm thấy giống như đang đứng trên lửa, ngồi trên than.



Nàng biết rõ ràng, Kỷ Lê và Kỷ Hoàn lúc này vẫn đang nhìn nàng chằm chằm, con ngươi giống như mũi tên lửa hận không thể phóng về phía nàng, đốt nàng đến chết.



Trước khi yến tiệc bắt đầu nửa nén hương thời gian, Cảnh Dung cũng đã quay về.



Hắn yên lặng ngồi xuống, thần thái không thể nhìn ra bất luận gợn sóng gì. Ngay khoảnh khắc khi hắn ngồi xuống, ánh mắt liền nhìn thẳng trên người Cảnh Diệc đối diện.



Cảnh Diệc nâng chén rượu về phía Cảnh Dung, nhưng cố ý vô tình liếc mắt nhìn Kỷ Vân Thư một cái, ngay sau đó uống một hơi cạn sạch!



"Diệc Vương đã tới?" Hắn nghiêng nghiêng đầu hỏi Kỷ Vân Thư.



Nàng "Ân" một tiếng.



"Vì thế, Kỷ Lê và Kỷ Hoàn cũng đã tới?"



Nàng lại "Ân" một tiếng nữa!



Cảnh Dung nhíu mày, tay nắm thành nắm đấm, mệnh lệnh Lang Bạc, "Ngay khi yến tiệc kết thúc, hãy mang Kỷ tiên sinh quay về trước."



"Vâng!"



Vậy Cảnh Dung đã đi đâu? Có phải đi gặp Khổng Ngu hay không? Điều này hắn không đề cập tới, Kỷ Vân Thư cũng không hỏi.



Lúc này, có vài người tiến vào Quan Vọng đài, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.



"Uất Trì tướng quân!" Có người kêu lên một tiếng.



Uất Trì Lâm cũng giống như ngày ấy tiến cung, vẫn mang một thân áo giáp, ít khi nói cười, theo thái giám dẫn đường ngồi xuống trên ghế.



Tuy nhiên, bên người hắn ta lại có thêm một người.



Tô Tử Lạc!



Choang ——



Âm thanh của chén rơi xuống mặt sàn!



Khoảnh khắc khi Kỷ Hoàn nhìn thấy Tô Tử Lạc, bàn tay run lên, chén rượu rơi xuống sàn nhà.



Đâu chỉ có Kỷ Hoàn, Kỷ Lê cũng đang kinh sợ.



"Kỷ Bùi? Hắn chưa chết?"



Hai người thoáng nhìn qua lẫn nhau, hoàn toàn mở to hai mắt mà nhìn.



Hành động của hai người đương nhiên đưa tới sự chú ý của Cảnh Diệc. Cảnh Diệc nhìn thoáng qua, cũng theo ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tô Tử Lạc ngồi trên xe lăn.



Cảnh Diệc nhíu mày lại, trong lòng khó hiểu!



Tô Tử Lạc ngồi ở bên người Uất Trì Lâm, trước sau vẫn duy trì sự thờ ơ, nhưng trong hai tròng mắt bình tĩnh, lại cất giấu thâm ý quỷ quyệt.




Lời này, không ngờ lại khiến nàng không còn lời nào để nói!



Hai người dựa vào nhau cực kỳ gần gũi, bọn họ cũng không biết, khi ánh mắt Kỷ Vân Thư chuyển từ trên người Tô Tử Lạc tới trên người Cảnh Dung, ánh mắt Tô Tử Lạc, lập tức nhìn về phía nàng.



Tô Tử Lạc nhìn thấy hai người bọn họ "thân mật" như thế, mặc dù sắc mặt vẫn rất bình tĩnh lạnh lùng, nhưng bàn tay đặt ở trên xe lăn lại nắm chặt lại, chỗ mu bàn tay đều nổi lên gân xanh.



Cho đến khi ——



Kỳ Trinh Đế nâng rượu lên quay một vòng, nói, "Khúc Khương Vương có tâm tới cầu thân với Đại Lâm ta, trẫm cũng cảm thấy vinh hạnh. Mấy ngày gần đây, phóng nhãn ra toàn bộ hoàng thân quốc thích của Đại Lâm ta, danh môn quý tộc, thật ra đã chọn được một người thích hợp. Trẫm đã hạ lệnh, phong người này là công chúa Tuệ Văn, gả tới Khúc Khương."



Lúc này Tô Tử Lạc mới thu hồi ánh mắt lại, đôi tay cũng dần dần thả lỏng!



Uất Trì Lâm dịch người, quay về phía Kỳ Trinh Đế khách khí nói, "Nữ tử do Hoàng thượng chọn ra, nhất định là phượng trong phượng, Đại Vương nhất định sẽ dùng hậu lễ nghênh thú."



"Hai nước hòa thân, cũng không phải không có tiền lệ. Năm năm trước hai nước dụng binh khiến cho thương vong vô số, trẫm thật sự không muốn nhìn thấy trường hợp như vậy lần nữa. Hy vọng từ nay về sau, Đại Lâm và Khúc Khương, không còn có chiến sự."



"Đó là tất nhiên, đây cũng là tâm nguyện của Đại vương."



Uất Trì Lâm trả lời rất có thứ tự.



Kỳ Trinh Đế cười cười, nâng tay lên, "Người tới, đi mời công chúa Tuệ Văn tới đây, ngày mai nàng sẽ phải đi tới Khúc Khương. Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau đưa tiễn nàng."



Hoạn quan cúi người, nhanh chóng đi mời công chúa Tuệ Văn.



Mắt thấy kết cục gần như đã định, việc này nói đến cùng không có một chút liên quan gì tới Kỷ Vân Thư.



Nhưng ——



Nàng vẫn nhắc nhở Cảnh Dung một câu, "Nếu ngươi vẫn không cầu xin cưới, sẽ không còn kịp nữa."



Cảnh Dung không đáp lại!



Hắn vẫn ngồi yên bất động!



Hoàng đế không vội, thái giám lo!



Không lâu sau, Khổng Ngu đã theo hoạn quan đi tới.



Một thân trường bào cẩm tú đỏ rực, dài quét đất, nơi chỗ đuôi trường bào có thêu hoa sen. Khi gió nổi lên, những cánh hoa bay phất phới phía trên trường bào.



Trên đầu là kim thoa vàng bạc, cùng với trang trí ngọc trai.



Trên trán thanh tú của Khổng Ngu, giờ phút này được vẽ một đóa hoa nhỏ.



Khuôn mặt màu hồng đào, có thể nhìn thấy được nét dịu dàng.



Nàng giống như một đoá hồng đỏ ở giữa trăm hoa!



Cực kỳ bắt mắt!