Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 228 : Rốt cuộc, lương tâm đã bị chó ăn

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Nghe những lời này, khiến khoé miệng Tô Tử Lạc không thể không nổi lên một nụ cười khinh thường.



Ánh mắt lạnh lùng của hắn dừng lại trên một cây đa ở bên ngoài cửa sổ.



Sau đó nói, "Hy sinh một người, đổi lấy tính mạng của vô số người. Lựa chọn này, không phải rất dễ chọn hay sao? Hơn nữa, Kỷ cô nương chắc hẳn rất hiểu đại ca của mình, đúng không? Hắn ta là một người thế nào, cô nương hiểu rõ nhất. Hắn ta có thể ngoan ngoãn chờ đợi ở đại lao Hình Bộ, tất nhiên sẽ không sợ Hoàng thượng định tội hắn ta. Bởi vì ngay cả khi đã định tội rồi, nói đến cuối cùng, hắn ta cũng có thể trốn thoát thành công."



Kỷ Lê có thể ngồi trên vị trí Tư Doãn, đương nhiên không phải chỉ dựa vào việc cậy mạnh!



Tô Tử Lạc nói rất đúng, cho dù người là do Kỷ Lê giết, hắn ta cũng sẽ tìm được lối thoát khác cho mình.



Nếu không, hắn ta sao sẽ ngoan ngoãn đợi ở Hình Bộ!



Lời đã nói đến như thế này, theo đạo lý, Kỷ Vân Thư chắc hẳn sẽ đáp ứng hắn mới đúng.



Một mặt, nàng có thể xác định được Tô Tử Lạc rốt cuộc có phải Kỷ Bùi hay không!



Mặt khác, hai nước không xảy ra giao chiến! Sẽ không có chết chóc!



Khúc Khương chỉ muốn lấy lại hai tòa thành trì thuộc về bọn họ mà thôi.



Đơn giản như thế!



Nhưng đối với Kỷ Vân Thư mà nói, bất luận bản thân nàng lựa chọn như thế nào, đều chú định cả đời này của nàng, lương tâm sẽ bị kết án.



Tô Tử Lạc cũng không sốt ruột khi nhìn thấy nàng nghi ngờ thiếu quyết đoán.



"Không thành vấn đề, cho dù Kỷ cô nương lựa chọn như thế nào, ta đều có thể chờ quyết định của cô nương."



Hắn nói xong thì chuẩn bị rời đi.



Trái tim Kỷ Vân Thư cũng càng ngày càng gấp, ngay khi Tô Tử Lạc chuẩn bị gõ cửa để gọi Liệt nhi tới đẩy hắn ra ngoài, nàng đã gọi hắn lại.



"Kỷ Bùi!"



Trong một chớp mắt kia, bàn tay Tô Tử Lạc vừa lúc dừng ở giữa không trung.



Cả người hắn đóng băng!



Kỷ Vân Thư tiếp tục, "Ta không biết ngươi có phải là Kỷ Bùi hay không? Cũng không biết nếu như ngươi là hắn, vì sao hai năm qua không quay lại tìm ta? Ta càng thêm không thể ngờ tới, người mà ta đã đợi hai năm qua, lúc này sẽ nói với ta những lời như thế. Ta chỉ nhớ rõ, Kỷ Bùi mà ta quen biết, hai tay của hắn là dùng để chấp bút, không phải là bàn tay dính đầy máu tươi. Ta cũng không biết, có phải hắn đã biến thành một người chỉ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn hay không. Nếu như vậy...... ta thật hy vọng hai năm trước, hắn đã chết."



Sau khi nói xong, nước mắt nàng rơi xuống.



Đau lòng, không gì đau bằng chết tâm!



Kỷ Bùi của nàng, không phải như thế.



Lúc này, nàng thật sự hy vọng Tô Tử Lạc không phải là Kỷ Bùi.




Mộ Nhược chỉ dùng ngón tay chọc chọc ở trên đỉnh đầu!



"Đang ngâm nước tắm!"



Hắn nói rất mơ hồ.



Kỷ Vân Thư cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.



Sau khi trở lại Dung Vương phủ, nàng liền nhốt mình ở trong phòng, không cho ai đến gần.



Cảnh Dung cũng không tới quấy rầy nàng, có lẽ bởi vì sau khi nói chuyện với Tô Tử Lạc ở Đào Hoa Nguyên, hắn cũng cần một chút thời gian để tiêu hóa chúng.



Đêm khuya trời trở lạnh.



Kỷ Vân Thư đẩy cửa sổ trong phòng ra, những cơn gió lạnh tràn vào khiến nàng không thể không run rẩy một cái.



Nhìn lên bầu trời đầy sao, nàng lại chìm trong suy nghĩ lần nữa.



Trong đầu, toàn bộ đều là những lời nói của Tô Tử Lạc, từng câu từng chữ, đều cắm rễ ở trong lòng nàng.



"Kỷ Bùi, chàng sẽ rời khỏi ta hay sao?"



"Không bao giờ, cho dù một ngày nào đó, chúng ta thật sự phải tách ra, ta nhất định cũng sẽ tới tìm nàng."



Những lời nói năm đó, lúc này cũng quanh quẩn ở trong đầu nàng, vang lên từng đợt từng đợt một.



"Chỉ cần một câu của cô nương, ta sẽ nói cho cô nương biết, Kỷ Bùi đang ở đâu? Hắn sống, hay đã chết? Nếu cô nương muốn biết, ta sẽ nói toàn bộ cho cô nương biết."



Những lời này, thật sự giống như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang tùy ý gặm cắn trái tim nàng, đau đớn và hoảng loạn!



Cho đến ngày hôm sau.



Nàng sai người thông báo với Kinh Triệu Doãn, nói rằng nàng đã phát hiện ra hung thủ, báo cáo của vụ án cũng đã viết xong, trực tiếp đưa cho Kinh Triệu Doãn để hắn trình tới trong tay Hoàng thượng.



Sau khi Cảnh Dung biết được, vội vàng chạy tới.



"Đã biết hung thủ là ai?"



Nàng hờ hững gật gật đầu.



"Là ai?"



"Kỷ Lê."



Nàng trả lời một cách thờ ơ!