Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 229 : Chờ bị người giết mổ

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Kỷ Lê?



Cảnh Dung sửng sốt, hiển nhiên đã bị câu trả lời của nàng dọa sợ!



Hắn nghiêm túc hỏi, "Nàng hãy nói thật với ta, hung thủ rốt cuộc có phải là Kỷ Lê hay không?"



Giọng điệu của hắn đầy nghi ngờ.



Kỷ Vân Thư lạnh lùng nói, "Đúng vậy, hung thủ chính là hắn."



"Lúc trước nàng không nói như vậy."



"Lúc trước ta không có chứng cứ chắc chắn, nhưng hiện tại đã khác, chính hắn đã giết Uất Trì Lâm, tất cả mọi chứng cứ đều chỉ hướng về phía hắn, hơn nữa ta đã viết xong hành án, có lẽ lúc này, Kinh Triệu Doãn đã đưa đến trong tay Hoàng thượng."



Từng câu từng chữ, đơn giản thờ ơ, trong ánh mắt, thậm chí mang theo chút vô tình!



Trong khi nói chuyện, nàng đã chạy tới án thư, vừa dọn dẹp đồ trên đó, vừa nói, "Chờ sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta có thể nhanh chóng khai quan điều tra vụ 《Lâm Kinh Án》, đó mới là sự tình Vương gia và ta nên lo lắng tới."



"Kỷ Vân Thư!"



Cảnh Dung cao giọng gọi tên nàng một tiếng.



Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư giống như không nghe thấy, không buông ra những vật trên tay.



Cho đến khi Cảnh Dung đi tới, nắm lấy hai vai nàng, khiến nàng xoay mặt về phía hắn, sau đó chất vấn nàng lần nữa.



"Nàng hãy thề với ta, những lời nàng nói chính là sự thật!"



Nhìn vào đôi mắt Cảnh Dung, Kỷ Vân Thư không hề chột dạ chút nào.



Nàng vẫn kiên quyết trả lời, "Giết người, chính là Kỷ Lê."



"Được, nếu như đó là nàng nói, ta tin."



Cảnh Dung buông nàng ra!



Đồng thời quét hết toàn bộ sự nghi ngờ lúc trước.



Không bao lâu sau, Hoàng thượng liền hạ chỉ, tuyên gọi tất cả văn võ bá quan vào triều, Cảnh Dung cũng thay đổi một thân triều phục, lập tức tiến cung.



Nếu như Kỷ Vân Thư đã viết trên hành án, hung thủ thật sự là Kỷ Lê!



Điều này cũng có nghĩa rằng, quan hệ giữa hai nước sẽ bị lung lay.



Rốt cuộc, tướng quân Đại Lâm chém giết tướng quân Khúc Khương, đó là một loại khiêu khích trực tiếp.



Hoặc là, Kỳ Trinh Đế đã đồng ý với yêu cầu Tô Tử Lạc đưa ra, trả lại hai tòa thành trì, tránh khỏi chiến sự!
Giống như hắn đang ở chờ đợi điều gì đó, vì thế không hề sợ hãi chút nào.



Tô Tử Lạc nhìn thấy hắn như vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười, hỏi một câu, "Ngươi đang đợi người tới cứu ngươi sao?



Ồ!



Ánh mắt Kỷ Lê bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc.



"Kỷ Tư Doãn là người thông minh, ngươi biết vụ án mạng này liên quan tới quan hệ hai nước, ai cũng không thể cứu được ngươi, vì vậy, ngươi sớm đã lên kế hoạch tự cứu mình. Nếu như Hoàng thượng định tội ngươi, ngươi sẽ tìm một người tương tự như mình, bịt kín đầu, trước khi ngươi bị đưa ra xử trảm, đưa hắn ta vào trong phòng giam, đi tìm chết thay ngươi."



Tô Tử Lạc nói ra toàn bộ kế hoạch của Kỷ Lê rõ ràng rành mạch!



Giống như kế hoạch kia, bản thân mình cũng tham dự vào trong đó.



Sau khi Tô Tử Lạc nói những lời này xong, sắc mặt Kỷ Lê đột nhiên trầm xuống.



Khiếp sợ!



Tô Tử Lạc tiếp tục nói, "Nếu như ngươi đang đợi thâu long chuyển phượng, vậy thì, không cần chờ nữa. Bởi vì người mà ngươi đang đợi, trước khi ta tới nơi này gặp ngươi, đã chết."



"Ngươi nói gì?"



"Kế hoạch của ngươi, không thể thực hiện được. Kỷ Lê, nếu là phạm nhân thì nhất định phải thừa nhận hậu quả. Ngươi cũng vậy, ta cũng vậy, tất cả mọi người đều như thế."



Sau một khoảnh khắc, không đợi Kỷ Lê mở miệng nói chuyện, ngón tay cái của Tô Tử Lạc liền ấn một cơ quan nhỏ ở trên xe lăn.



Một sợi dây bạc rất nhỏ, bỗng chốc bắn ra từ bên trong, nhanh chóng cuốn quanh cổ Kỷ Lê.



"Ngươi......"



Kỷ Lê bị buộc phải ngửa đầu lên, đôi tay nắm chặt lấy sợi dây nhỏ hoàn toàn không thể nhìn thấy kia.



Khuôn mặt đỏ bừng!



Yết hầu hít thở không thông, khiến hắn không thể nào nói ra một chữ.



Cho dù là lời nói xin tha!



Tô Tử Lạc lạnh lùng nhìn cặp mắt trừng lớn kia, nhìn thấy trong ánh mắt hắn tràn ngập sợ hãi và không thể tin.



Ánh mắt như vậy, chính là ánh mắt mà Tô Tử Lạc muốn thấy!



Trong phòng giam u ám, vang lên từng tiếng thở hổn hển dồn dập của Kỷ Lê.



Hắn giống như một con chim bị giam vào trong lồng sắt, chờ bị người giết mổ!