Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 238 : Từ biệt, kẹo mạch nha

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Thời gian hơn một năm, điều này cũng có nghĩa rằng, nàng không thể mang Vệ Dịch rời khỏi kinh thành trong thời gian ngắn!



Kỷ Vân Thư suy nghĩ trong lòng một lát, nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở lại Trúc Khê Viên."



"Không được!"



Cảnh Dung ngay lập tức bác bỏ.



Hơn nữa hắn vội nói: "Nàng cần phải ở bên cạnh bổn vương! Nếu không, nếu nàng xảy ra việc gì ngoài ý muốn, ai sẽ nhặt xác cho nàng?"



Người này!



Có thể nói chuyện tốt hơn một chút được không?



Thật là độc miệng!



Kỷ Vân Thư nhíu mày: "《Lâm Kinh Án》 không thể tiếp tục bị trì hoãn, những quan tài đặt ở đây khá xa phủ Vương gia. Nếu như ta đi qua đi lại sẽ lãng phí không ít thời gian, chi bằng hãy lưu lại nơi này sẽ thuận tiện hơn."



"Điều này......"



Trong khoảnh khắc, nàng lại ngắt lời hắn và tiếp tục nói: "Vương gia không cần lo lắng, không phải có Tử Câm ở bên người ta hay sao? Nàng ấy nhất định sẽ bảo vệ ta chu toàn. Hơn nữa nơi này rất yên tĩnh, khi ta vẽ cũng không bị người quấy rầy."



Khi nghe nàng nói những lời này, Cảnh Dung tinh tế híp mắt suy nghĩ một hồi.



Sau đó hắn thở dài một hơi, nói: "Nếu vậy, bổn vương sẽ để Lang Bạc đi theo nàng."



Đây là sự nhượng bộ của hắn!



"Lang Bạc là người của Vương gia, ta có Tử Câm là đủ rồi."



"Trong khoảng thời gian này, trong cung sẽ bắt đầu bận rộn, ta phải thường xuyên tiến cung cũng không thể mang theo hắn. Vì vậy, vẫn nên để hắn lưu lại đây, bổn vương sẽ an tâm hơn một chút. Nàng yên tâm, hắn sẽ không quấy rầy nàng."



Miệng lưỡi này của hắn, căn bản không dung Kỷ Vân Thư tiếp tục từ chối!



Nhưng ——



Bận rộn?



Bận rộn cái gì?



Mặc dù Kỷ Vân Thư không muốn hỏi, nhưng vẫn dâng lên lòng hiếu kỳ.



Cảnh Dung dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, hai tay đặt sau lưng, nói rõ.



"Sinh thần của phụ hoàng sắp tới gần, hơn nữa, ngày đại thọ hôm đó, các giai nhân tài tử của các phủ đều sẽ tiến cung. Mục đích, chính là vì Thái Tử tuyển phi. Trên dưới trong triều đều đã bắt đầu trù bị, bổn vương cũng cần phải tốn ít nhiều thời gian để suy nghĩ một phần lễ để tặng phụ hoàng, một phần để tặng Thái Tử."



Tuyển phi?



Thái Tử Phi?
Hắn nhướng mày: "Nếu như nàng luyến tiếc, có thể giữ ta lại, nói không chừng, bản công tử sẽ rất vui vì được nàng lưu lại."



Ca, ngàn vạn đừng!



Nếu như nơi này có máy bay, cho dù ta ăn màn thầu dưa muối một tháng, cũng sẽ tiết kiệm để mua cho ngươi mua vé để ngươi biến khỏi đây!



Kỷ Vân Thư lui ra sau hai bước.



Nàng nghiêm mặt nói: "Lý công tử có tai mắt khắp nơi, chuyện mờ ám giữa hai nước có lẽ cũng biết. Một khi đã như vậy, ngươi nên nhanh chóng rời khỏi Đại Lâm đi. Nơi này, chung quy sẽ không phải là nơi ngươi nên ở lại!"



"Ta biết!" Nụ cười trên khoé miệng hắn lập tức cứng đờ, bất ngờ nói: "Ngay như Tô Tử Lạc là người thông minh như vậy, đến cuối cùng cũng thua. Đại Lâm này, thật sự là nơi nước sâu, nhưng......" Hắn tình nồng ý đậm nhìn Kỷ Vân Thư, "Nước sâu trong ao này khiến ta lau mắt mà nhìn, chỉ có một con cá chép nhỏ là nàng mà thôi!"



Ai ai ai, ngươi đang khen ta sao?



Hay là đang châm chọc ta?



Trong lòng Kỷ Vân Thư cảm thấy hơi căng thẳng.



Tuy nhiên, sự nghiêm túc của Lý Thời Ngôn đã bị cuốn đi ngay trong chốc lát.



Hắn lập tức cao giọng nói: "Thôi thôi, hôm nay ta sẽ phải rời đi. Sau này, cũng không biết còn có thể gặp lại nàng hay không. Tuy nhiên, nếu tương lai còn có cơ hội, ta nhất định sẽ mang nàng về Khúc Khương, làm thê tử của bản công tử."



Tự tin!



Tự mãn!



Nhưng ——



Lý Thời Ngôn rõ ràng cực kỳ nghiêm túc!



Kỷ Vân Thư không muốn cãi nhau với hắn, càng không có tâm tư đáp lại những lời hắn nói.



Vừa đúng lúc này, Tiểu Lộ Tử chạy vào, xoa xoa đôi tay, đứng ở nơi xa nói với Lý Thời Ngôn: "Công tử, cần phải đi."



"Ồn ào gì vậy!"



Hắn hiện lên vẻ mặt không vui!



Tiểu Lộ Tử nói tiếp: "Nếu hiện tại không lên đường vào lúc này, chờ tới khi rời khỏi kinh thành, buổi tối chúng ta sẽ phải ăn ngủ ngoài trời. Đi vào canh giờ này, vừa vặn sẽ đến Lãng Châu, chỗ đó có khách điếm."



"Đã biết, đi đi đi!"



Lý Thời Ngôn xua xua tay.



Tiểu Lộ Tử chần chừ không nhúc nhích.



Đoán chừng một lát nữa, mình sẽ lại bị đánh.