Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 253 : Chàng sẽ bỏ ta lại phía sau hay sao?

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Khi đi xuống từ trên gác mái, Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn Vệ Dịch ở trong đám người một cái, nhìn hắn đang chơi rất thân thiện với những tiểu đồng đó, vì vậy nàng yên tâm rời đi.



Nàng vừa bước chân rời đi, Cảnh Dung đã bắt đầu đuổi theo.



Kỷ Vân Thư vẫn đi về phía trước không hề dừng lại, Cảnh Dung cũng không làm ầm ĩ, hắn vẫn luôn đi theo phía sau.



.......Edit & Dịch: Emily Ton......



Về tới Trúc Khê Viên!



Tất nhiên, Kỷ Vân Thư lại tiếp tục vùi đầu vào trong công việc, mang bao tay và bắt đầu nghiên cứu hộp sọ.



Cảnh Dung thật ra rất tiêu sái. Hắn trực tiếp mang một chiếc ghế hoa lê đặt ở giữa viện, ngồi phơi nắng.



Trong tầm tay, đặt một đĩa hạt dưa.



Bắt đầu nhấp nháp.



Hình ảnh kia, thật sự là kiến Kỷ Vân Thư ghen tỵ.



Nàng buông hết mọi thứ trên tay, nheo mắt nhìn bên ngoài vài lần.



Tiểu tử kia, tắm nắng, cắn hạt dưa, thật sự cực kỳ thoải mái!



Dựa vào đâu mà bản thân mình lại mệt muốn chết?



Không làm nữa!



Nói gì cũng không làm nữa!



Nhưng, đi ngược với suy nghĩ của mình, nàng lại gạt bỏ ý niệm kia.



Nàng là một chuyên gia, đã nói mình sẽ làm, hiện tại không thể phủi tay không làm.



Vì thế nàng đành phải khẽ cắn môi, tiếp tục nặn bùn.



Màn đêm bắt đầu buông xuống, bên ngoài dế đã bắt đầu râm ran hát líu lo. Kỷ Vân Thư vặn vẹo cổ, nhìn nhìn về phía bên ngoài, trong lòng có hơi bối rối.



Không biết từ khi nào, bên ngoài viện có thêm vài chiếc đèn lồng màu đỏ.



Rất sáng!



Nàng đã gần như xong việc, phủi phủi tay và đi ra ngoài.



Không ngờ rằng, trong sân viện hoàn toàn trống trải đã bị thay đổi, đèn lồng được giăng khắp nơi, rất giống với lễ hội chợ đêm.



Kỷ Vân Thư hoàn toàn mơ hồ, đây vẫn là Trúc Khê Viên khi nàng vừa mới tiến vào hay sao?




Nàng vốn định xoay đầu, nhưng cằm đã bị Cảnh Dung giữ chặt, vòng eo cũng bị bàn tay hắn chế trụ.



Cảnh Dung cúi đầu thấp xuống cho tới khi khoảng cách khuôn mặt của hai người chỉ cách một nắm tay.



Bọn họ có thể cảm nhận được hơi thở lẫn nhau ở trên chóp mũi, ấm áp, nhẹ nhàng.



Kỷ Vân Thư cắn cắn môi, gương mặt trắng nõn đỏ lên trong nháy mắt.



Nhìn qua, nàng có chút thẹn thùng.



Cảnh Dung nhìn nhìn, nụ cười trên khóe môi càng thêm nở rộ.



"Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, thật sự không thể cô phụ."



Hả?



Không chờ Kỷ Vân Thư kịp phản ứng lại lời nói này, đôi môi lạnh lẽo của nàng đã bị cánh môi của Cảnh Dung dán lên.



Nhiệt độ trên cánh môi nàng cũng từ từ được sưởi ấm bởi cánh môi ấm áp của hắn!



Đôi tay của nàng cũng ngay lập tức nắm chặt thành nắm đấm.



Môi răng trằn trọc ma xát nhẹ nhàng. Nụ hôn lần này, dịu dàng hơn so với lúc trước rất nhiều.



Bàn tay nắm chặt trên eo của Kỷ Vân Thư cũng chậm rãi buông lỏng, dường như hắn muốn để cho nàng có cơ hội thoát đi. Nhưng ——



Nàng không tránh thoát!



Ngược lại, nàng bắt đầu có chút tham lam.



Bàn tay vốn nắm chặt thành nắm đấm, cũng từ từ buông ra, sau đó hơi nâng lên và túm chặt góc áo của Cảnh Dung.



Cho đến khi nụ hôn này đoạt mất hơi thở của nàng, Cảnh Dung mới buông lỏng nàng ra.



Bốn mắt nhìn nhau, giữa môi và môi giống như ngó sen, vẫn hơi dán sát vào nhau.



Cảnh Dung nâng tay lên, bàn tay vuốt ve ở trên khuôn mặt nàng, cực kỳ mềm nhẹ!



Kỷ Vân Thư cho phép cử chỉ của hắn. Nàng chỉ nhìn hắn, hốc mắt hơi đỏ ửng. Thật lâu sau, nàng hỏi hắn một câu.



"Chàng sẽ bỏ ta lại phía sau hay sao?"



Ánh mắt Cảnh Dung hiện lên một sự quyết tâm, ngón tay đụng vào vết sẹo mờ nhạt ở trên khuôn mặt của nàng.



"Nếu như có một ngày, người khắp thiên hạ đều quay lưng lại với nàng, bổn vương cũng nhất định sẽ vì nàng, ruồng bỏ người khắp thiên hạ."