Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 256 : Chỉ là nhắc nhở

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Nàng đang mắng bổn vương là heo hay sao?



Cảnh Dung suy nghĩ vòng quanh trong đầu, cuối cùng cũng phản ứng lại. Hắn tức giận đến nỗi trong mắt đầy sao, nhưng may mắn thay, hôm nay tâm tình hắn rất tốt!



Hắn đơn giản nằm ở trên giường lâu hơn một chút, sau đó mới chậm rãi đứng lên.



Cả hai cùng nhau ăn sáng xong, Lộ Giang đột nhiên bước vào, nói ở bên tai Cảnh Dung vài câu, Cảnh Dung chỉ gật gật đầu, thần sắc cũng bắt đầu trở nên ngưng trọng.



"Có chuyện gì vậy?" Kỷ Vân Thư hỏi.



Cảnh Dung: "Lý lão tướng quân đã vào kinh."



Lý lão tướng quân?



Kỷ Vân Thư có chút ngạc nhiên.



Nàng nghiêng người về phía trước một chút.



"Không phải Lý lão tướng quân đã từng nói sẽ không bao giờ vào kinh nữa hay sao? Ngay cả lúc trước tang lễ của Thủy Tinh lão cũng không tới. Vì sao lần này lại tới? Vì đại thọ của Hoàng thượng?"



Cảnh Dung lắc đầu: "Chắc là... là sự tình 《Lâm Kinh Án》. Nếu như sự tình năm đó thật sự có liên quan tới lão, vậy thì lúc này lão quyết định vào kinh, nhất định là đến vì 《Lâm Kinh Án》."



"Nếu thật sự đúng như vậy, vậy thì, chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản."



"Vậy nên bổn vương mới kiên nhẫn chờ tin tức bên phía Tần đại nhân."



"Tần đại nhân?" Kỷ Vân Thư kỳ lạ nhìn hắn.



Cảnh Dung gật đầu, giải thích nói: "Tần đại nhân sẽ gặp Lý lão tướng quân và thăm dò lão trước, nếu như không có kết quả, bổn vương sẽ tự mình đi. Lão cổ quái kia, bổn vương không tin mình không trị được lão."



Hắn cực kỳ khí phách!



Kỷ Vân Thư liếc mắt ngó hắn một cái, thật sự muốn ném một cái chảo qua đó.



Biểu cảm nho nhỏ của nàng đã bị đôi mắt sắc bén của Cảnh Dung bắt gặp. Hắn khẽ nâng cằm, kiêu căng tự tin nói: "Ngay cả tiểu yêu tinh này bổn vương cũng có thể trị được, còn có gì mà bổn vương không thể làm được?"



"......"



Những lời nói của hắn luôn khiến Kỷ Vân Thư nói không nên lời.



Nàng đơn giản quay trở lại trong phòng, bắt đầu đùa nghịch với mấy cái hộp sọ, cũng định hình khuôn mặt ban đầu bằng một cục đất sét.




"Dừng tay!"



Giọng nói của Kỷ Uyển Hân truyền vào, chỉ thấy nàng bước nhanh đi tới, vừa nhanh chóng kéo nàng ta ra, vừa khuyên: "Đại tỷ, chỉ là một cái bình hoa mà thôi, hà tất phải tức giận?"



"Đây chính là bình lưu li thượng đẳng, bọn nha đầu đó cả đời đều không thể đền nổi."



"Chẳng lẽ, tỷ muốn đánh chết nha đầu này mới bỏ qua sao?"



Kỷ Mộ Thanh lại cười lạnh nhướng mày, vừa hất Kỷ Uyển Hân ra, vừa nhìn nha đầu kia nói: "Chỉ là một hạ nhân mà thôi, tốn chút bạc là có thể mua một người. Đánh chết thì như thế nào, dù sao đều được dùng tiền mua về. Sinh ra đã là nô tài Kỷ gia, chết đi cũng là quỷ của Kỷ gia ta."



Lời này vừa mới nói ra, thật sự khiến người sợ hãi!



Kỷ Uyển Hân ho khan vài tiếng, đi đến trước mặt tiểu nha đầu đang run rẩy, đỡ nàng ấy lên.



Kỷ Uyển Hân nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, đi ra ngoài trước đi."



"Nhị tiểu thư......"



"Không sao." Kỷ Uyển Hân vỗ vỗ mu bàn tay nàng ấy, sau đó nói với bọn nha đầu còn lại trong phòng: "Các ngươi cũng đi ra ngoài hết đi."



"Vâng!"



Toàn bộ nha đầu trong phòng lập tức vội vàng đi ra ngoài.



Kỷ Mộ Thanh chỉ nhìn cảnh này, hai tay khoanh ở trước ngực. Nàng ta lạnh giọng châm chọc một câu: "Thật sự không hiểu, tâm địa muội vì sao lại tốt như vậy, chỉ là mấy tiện nha đầu cũng khiến muội thương tiếc như vậy?"



Sắc mặt Kỷ Uyển Hân vẫn không thay đổi, tiếp tục cúi đầu ho khan vài tiếng.



"Hạ nhân cũng là người, bọn họ cũng có cha mẹ, tỷ không thể rộng lượng một chút hay sao?"



"Rộng lượng? Kỷ Uyển Hân, hiện tại muội đang giáo huấn tỷ hay sao?" Kỷ Mộ Thanh lập tức mặt trầm xuống.



Nàng ta hơi nổi giận một chút!



Kỷ Uyển Hân nhẹ nhàng nói một câu: "Muội chỉ muốn nhắc nhở!"



Bốp ——



Một cái tát dừng ở trên gương mặt trắng nõn của Kỷ Uyển Hân.