Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 255 : Lời thề này, đời đời kiếp kiếp không đổi

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Vết cắt kia rất nhỏ, nếu như không nhìn kỹ, căn bản không thể nhìn thấy rõ.



Nhưng với người có nhiều kinh nghiệm như Kỷ Vân Thư, có thể nhìn ra vết cắt này vẫn còn rất mới, hơn nữa khi bị thương, nhất định đã chảy rất nhiều máu.



Nhưng lúc này, Kỷ Uyển Hân đã thu tay vào trong ống tay áo.



"Vân Thư, muội đừng lo lắng. Nếu không có việc gì nữa, tỷ sẽ rời đi trước."



Nàng ta nói xong, lập tức xoay người bước nhanh rời đi!



Kỷ Vân Thư sững sờ tại chỗ một lúc lâu, trong đầu loé lên một ý tưởng đáng sợ.



Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, nàng lại cảm thấy có thể do bản thân mình suy nghĩ quá nhiều.



Nàng lắc đầu: "Sao có thể?"



Đúng vậy, sao có thể như thế được chứ?



Kỷ Uyển Hân sao có thể sẽ đẩy Kỷ Mộ Thanh, gián tiếp hại chết vị Lương tiểu thư kia!



Không có khả năng!



Tuyệt đối không có khả năng!



Nàng nhấc chân rời khỏi phòng, nỗi thất vọng trong lòng thoáng chốc bị những chiếc đèn lồng trong viện cuốn đi.



Đủ loại kiểu dáng đèn lồng treo ở trong viện, tỏa sáng rực rỡ, cực kỳ chói mắt.



Một nụ cười ngọt ngào hiện lên trên khóe miệng nàng.



Cho đến khi——



Thân ảnh Cảnh Dung một lần nữa lại nhảy vào trong mi mắt của nàng.



Nàng theo bản năng lùi về phía sau vài bước, vốn định quay trở lại trong phòng, nhưng tốc độ của Cảnh Dung cực nhanh, vì thế hắn đã cản nàng lại, một bàn tay để ở trên khung cửa.



Hắn cúi đầu nhìn xuống nữ nhân thấp hơn mình một cái đầu này.



Sau đó cười tà: "Vì sao phải chạy? Nàng sợ buổi tối ta sẽ ăn nàng hay sao?."



"Một chút." Nàng thành thật trả lời.



"Thật đáng yêu!"



Ôi trời! Ca, ngươi cũng xuyên qua đây hay sao?



Kỷ Vân Thư ngẩng mặt lên, nhướng mày và liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ta còn có chuyện phải làm, chàng hãy nghỉ ngơi trước đi."



"Đã trễ thế này, nàng cũng nên nghỉ ngơi."
Ngày hôm sau tỉnh lại, nàng quay người và nhìn thấy Cảnh Dung vẫn còn đang ngủ, đôi tay quấn chặt trên người nàng vẫn luôn không hề buông ra.



Bên ngoài, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, vừa vặn dừng ở trên sườn mặt Cảnh Dung.



Nàng vươn tay ra, duỗi về phía hàng lông mi thật dài của Cảnh Dung, nhẹ nhàng vào vào đó một cái, nhưng lại chột dạ rút tay trở về. Nàng còn chưa kịp thu hồi đôi tay, tay nàng đã bị Cảnh Dung bắt được.



Hắn mở mắt ra, ghé mắt nhìn về phía Kỷ Vân Thư thất thố kinh hoảng, câu đôi môi mỏng, cười xấu xa.



"Tiểu yêu tinh, sáng sớm đã không an phận."



"Nào có?"



Má nàng lập tức đỏ ửng khi bị trêu chọc.



Vì thế, nàng xốc chăn lên, nhanh chóng xuống giường, áo choàng dài và mái tóc dài bồng bềnh xoã trên vai bay lên cùng với động tác của nàng.



Vừa lúc lưng nàng quay về phía ánh sáng!



Nữ nhân kia, quả thực đẹp không gì có thể so sánh được!



Cảnh Dung bị mê hoặc đến nỗi nói không nên lời, sửng sốt hồi lâu.



Kỷ Vân Thư sửa sang lại quần áo có chút hỗn độn của mình, quấn tóc lên bằng chiếc trâm bạc.



Sau đó nàng tiêu sái xoay người, nói một câu: "Nhanh đứng lên, chàng cần phải đi."



Ai nha, vài trò của nhân vật có chút đảo ngược!



Đây không phải là tiểu thuyết ngôn tình, nam chủ lạnh lùng kiêu ngạo nên nói hay sao?



Cảnh Dung uể oải vươn eo, hai tay đặt ở sau đầu, cong chân ngồi thoải mái trên giường.



Bộ dáng của hắn trông rất lười biếng.



Hắn nói với Kỷ Vân Thư đang đi về phía cửa một câu: "Sáng sớm tốt đẹp như thế, bổn vương thật sự không muốn dậy."



Hắn quả thực rất nhàn nhã!



Kỷ Vân Thư quay đầu lại nheo mắt nhìn hắn một cái.



Vậy chàng cứ tiếp tục ngủ đi!



Ngủ ngon!



Vì thế nàng quăng ra một câu: "Thật ra, heo cũng giống như thế này!"



Bản tính lười biếng của heo, buổi sáng rõ ràng là nhộn nhịp và bận rộn nhất!