Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 27 : Nghĩa trang không gặp không về

Ngày đăng: 18:38 30/04/20


Giá cắm nến thủy tinh? Cái giá cắm nến mà tiểu thư Chu gia đều thắp sáng mỗi đêm?



Cảnh Dung choáng váng, đôi mắt sắc bén loé lên một tia kinh ngạc.



"Chẳng lẽ giá cắm nến kia có vấn đề?"



Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lát, trong lòng thăm dò một nghi hoặc lớn, nhưng lại ngược với tưởng tượng, hung thủ đã đền tội, không có khả năng còn có sơ hở khác!



Vì thế lắc đầu: "Không có việc gì, đại khái là ta đã suy nghĩ quá nhiều."



Nàng hơi hạ thấp dù trong tay, cất bước tiếp tục đi về phía trước.



Thư sinh này, lời nói khiến người rất khó suy đoán, cả người tựa hồ đều rất thần bí!



Cảnh Dung nhanh chóng đuổi kịp, đồng thời đảo mắt nhìn nàng hỏi: "Trong lòng bổn vương còn có một nghi hoặc, không biết tiên sinh có thể giải thích hay không?"



"Vương gia đang muốn hỏi, vì sao tiểu nhân lại để Lưu đại nhân dẫn người canh giữ ở ngoài Chu phủ?"



"Thật là thông minh!"



Ai u, hắn còn chưa mở miệng hỏi, "hắn" đã đoán ra được!



Cảnh Dung thập phần vừa lòng gật gật đầu: "Bổn vương chỉ là không rõ, sao ngươi có thể phán đoán hung thủ chính là người Chu gia? Lại còn có Lưu đại nhân đã chờ ở Chu gia để bắt người? Nếu như Bổn Vương là hung thủ, sớm đã bỏ trốn mất dạng!"



Kỷ Vân Thư cười cười, lại cực kỳ thần bí, không chút hoang mang tiếp tục giải thích.



"Vương gia ngẫm lại xem, hung thủ có thể hạ dược ở trong chén thuốc của Chu tiểu thư, còn có thể thần không biết quỷ không hay nâng nàng đến trên gác mái mà không bị người phát hiện. Người này, nhất định thập phần quen thuộc với cách bố trí trong nhà Chu gia, cũng có thể thấy được chắc chắn không phải người ngoài. Ngoại trừ Chu lão gia và Chu phu nhân, cũng chỉ có thể là hạ nhân Chu phủ. Hơn nữa, hung thủ tạo ra hiện trường giả Chu tiểu thư ngã lâu, hắn sẽ không nghĩ có người sẽ hoài nghi đến hắn, tự nhiên cũng sẽ không cần phải đào tẩu. Ngoài ra, hạ nhân Chu phủ đều đã ký khế ước bán mình, một khi không thấy trong phủ, tự nhiên sẽ đến nha môn báo quan. Nhưng ở nha môn, mấy ngày nay kể từ khi sau Chu tiểu thư chết đều không nhận được báo án nào của Chu phủ. Vì thế ta mới dám khẳng định, hung thủ nhất định vẫn đang ở Chu phủ."



"Rồi sau đó?"



"Tuy nhiên, hung thủ trăm triệu không thể tưởng tượng được, hết thảy này được hắn tỉ mỉ bày bố sẽ bị phơi bày, cho nên trong lòng hắn nhất định rất sợ hãi. Vì thế, hắn nhất định sẽ muốn chạy trốn, cho nên hôm qua khi Lưu đại nhân rời đi, ta đã nói ngài ấy âm thầm dẫn người bao vây Chu phủ, vạn nhất hung thủ thật sự nổi tâm muốn thoát, như vậy quan sai bên ngoài lập tức có thể bắt được, hơn nữa là bắt chuẩn không lầm."



"Vì thế tóm lại, trước đó ngươi đã bố trí hết thảy mọi thứ với Lưu đại nhân, căn bản là ngươi vẫn chưa biết hung thủ là ai." Cảnh Dung nheo mắt lại.



Kỷ Vân Thư gật gật đầu: "Nếu đã biết, sẽ không cần phải ở Chu phủ một đêm, càng sẽ không thể phát hiện ra, hung thủ vốn không phải một người, mà là hai người. Đại khái là vì Chu tiểu thư chết không nhắm mắt, khiến Tố Vân tự mình đưa tới cửa, lại vừa khéo để ta nhìn thấy được khăn tay của nàng ta, nếu nói đó là ý trời, thật ra cũng không quá!"




Xương cốt nàng đều có thể tra!



Hơn nữa, thật vô nhân đạo, trời đêm giá rét, nàng không thể ngủ được, nghỉ ngơi một ngày sao đủ?



Tuy nhiên...



"Mệnh lệnh Vương gia, tiểu nhân không dám chối từ, vậy giờ Dậu đêm nay, nghĩa trang không gặp không về!"



Nghe được lời hứa, tuy rằng là ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng sao nghe thế nào vẫn không cảm thấy thoải mái?



Cảnh Dung nhíu mày cân nhắc những lời này của nàng, Kỷ Vân Thư đã cầm ô vòng qua thân thể đĩnh bạt của hắn, cất bước rời đi.



Hắn xoay người nhìn thân hình nho nhỏ của nàng rời đi càng lúc càng xa, khóe miệng Cảnh Dung hơi giơ lên, mang theo nụ cười say đắm giống như say rượu.



Lang Bạc từ xa thấy hai người đã tách ra, lúc này mới bước nhanh đi đến trước mặt Vương gia nhà mình.



"Vương gia, ngài và Kỷ tiên sinh... có nhắc đến vụ án của Ngự Quốc Công?"



Sắc mặt Cảnh Dung lập tức đóng băng tại chỗ, đôi mắt giống như hai tảng đá đóng băng.



"Không vội, án phía sau chỉ sợ sẽ liên lụy rất lớn, Kỷ tiên sinh tuy rằng thông minh, nhưng cũng không thể dễ dàng tin như thế. Nếu có một sai lầm nào, ngay cả bổn vương cũng không thể đảm đương nổi."



"Thuộc hạ minh bạch."



Cảnh Dung lại có hơi nghi hoặc, lập tức phân phó nói: "Ngươi âm thầm tra rõ địa vị của vị Kỷ tiên sinh một chút, người bổn vương muốn, cần thiết phải có bối cảnh sạch sẽ."



Lang Bạc cúi đầu: "Vâng."



Cảnh Dung hít thở một ngụm khí lạnh, ánh mắt vẫn dừng lại ở phương hướng bóng dáng Kỷ Vân Thư xa dần.



Vì một án Ngự Quốc Công, hắn rời khỏi kinh thành đã nửa năm nay.



Nếu như Kỷ Vân Thư có thể tin được, thời kỳ hồi kinh cũng không còn xa nữa!