Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 269 : Vì sao không đi thẳng vào vấn đề

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Dung Vương phủ không có đèn lồng?



Trương Bác, ngươi tin hay không, nếu đốt toàn bộ đèn lồng trong Dung Vương phủ thành tro, đều đủ để chôn ngươi.



Hơn nữa ——



Năm mươi năm cũng không thể hóa!



Cảnh Dung nhìn xung quanh vài lần, sau đó nhỏ giọng nói với hắn, "Việc này không tiện thảo luận, bổn vương chỉ muốn nhìn đèn lồng kia một chút."



Trương Bác cũng ép giọng nhỏ lại, "Được, mời Vương gia bên này."



Vì thế, Trương Bác mang theo Cảnh Dung đi tới kho hàng đặt đèn lồng, phân tán hết toàn bộ người bên trong ra ngoài.



Bên trong, có khoảng ba bốn mươi rương đèn lồng được chuyển tới từ Thuỷ Thành, một số đã được mở ra, được sắp xếp và treo ở một bên.



Không ngửi thấy mùi lưu huỳnh, nhưng có thể ngửi giấy mùi giấy.



Rốt cuộc, mũi của Kỷ Vân Thư từ trước đến nay vẫn rất nhanh nhạy!



Nàng có thể ngửi được mùi lưu huỳnh từ vết bẩn trên người Thời Tử Câm, cũng không có gì kỳ lạ!



Cảnh Dung cầm lên một cái đèn lồng ở trên tay xoay chuyển, sau đó lại đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, ở khoảng cách gần và dùng sức để ngửi, quả nhiên có thể ngửi thấy một chút mùi lưu huỳnh.



"Đưa mồi lửa tới đây." Cảnh Dung nói.



Trương Bác nhanh chóng mang lửa tới cho hắn, tò mò hỏi một câu, "Vương gia, đèn lồng này có vấn đề sao?"



"Không biết, thử xem!"



Nói xong, hắn thắp một ngọn nến và đặt vào trong chiếc đèn lồng rồi treo nó qua một bên, sau đó ——



Chờ!



Hai người nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng một thời gian dài.



Trong khoảng thời gian đó, Cảnh Dung không lên tiếng, Trương Bác cũng chỉ có thể đứng ở một bên không nói lời nào.



Cho đến khi——



Sau nửa canh giờ (1h), chiếc đèn lồng hoàn chỉnh không chút hao tổn gì, đột nhiên bùng cháy, toàn bộ rơi xuống mặt đất, nháy mắt chỉ còn lại tro tàn!



Chiếc đèn lồng đã nổ tung giống như một quả pháo hoa tuyệt đẹp!



Cảnh Dung không hề kinh ngạc, ngược lại hắn hơi kín đáp gật đầu.
Một tiếng ho khan truyền đến.



Phong độ của Lý lão tướng quân vẫn không hề suy giảm.



Cảnh Dung cũng lập tức đứng dậy, hai người giơ tay chào nhau.



"Không ngờ nhiều năm không gặp, một hài đồng năm đó hiện giờ đã trở thành một Vương gia tao nhã, tinh tế."



Mười tám năm trước, Cảnh Dung mới sáu tuổi.



Cảnh Dung chỉ mỉm cười đáp lại!



Hai người ngồi xuống, Lý lão tướng quân rót một ly trà, sau đó chỉ xoay nó ở trong tay, không có định phẩm trà.



"Đã hơn mười năm nay Lý lão tướng quân không hề vào kinh, vì sao lúc này lại đột nhiên vào kinh?" Cảnh Dung đi thẳng vào vấn đề.



Nhưng chỉ đổi lại một câu của lão gia hỏa kia, "Tới gặp cố nhân."



"Lý lão tướng quân chính là nguyên lão ba triều, hiện giờ đã ở tuổi này tưởng niệm cố nhân, về tình cảm cũng là chuyện bình thường. Nhưng, theo bổn vương biết được, có thể xem là cố nhân của Lý lão tướng quân ở trong kinh thành, dường như không có."



Người có thể thân thiết với Lý lão tướng quân thật ra có thể tính rõ như lòng bàn tay.



Nhưng đổi lại chỉ là một nụ cười của Lý lão tướng quân!



Sau đó, lão hơi híp mắt, giống như đang phơi ánh trăng, nhàn nhã dựa lưng vào trên ghế, giống như đã ngủ rồi.



May mắn thay, Cảnh Dung rất hiểu tính lão, vì vậy hắn cũng không sốt ruột.



Hắn uống thêm một chén trà nóng!



Muốn giết thời gian, vậy cứ giết đi!



Không biết đã qua bao lâu, Lý lão tướng quân rốt cuộc cũng lên tiếng, "Vì sao Vương gia không đi thẳng vào vấn đề? Mặc dù lần trước Kỷ tiên sinh cũng rất nhẫn nại giống như Vương gia, nhưng nói chuyện lại không quanh co lòng vòng giống như Tần Sĩ Dư. Vương gia không cần phải học theo thứ kia."



Cảnh Đúng nghe lão gọi Tần Sĩ Đã là thứ kia, hắn thật sự muốn bật cười.



Và người dám gọi Tần Sĩ Dư là "thứ kia", có lẽ cũng chỉ có một mình Lý lão tướng quân.



Cảnh Dung đứng dậy, bước ra bên ngoài vài bước, đưa lưng về phía Lý lão tướng quân và nói, "Vì ngày này, Lý lão tướng quân chắc hẳn đã đợi lâu rồi, đúng không?"



Giọng nói của hắn rất trầm ấm!



Lý lão tướng quân không đáp lại, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười!