Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 270 : Vương triều Đại Lâm, chưa từng thiếu thiên tử

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Lý lão tướng quân thực sự cũng là một con cáo già khôn khéo!



Lão che dấu cảm xúc trong lòng rất tốt, từ trước tới nay đều chưa từng biểu hiện ra ngoài.



Có lẽ, lão thật sự đã sống lâu rồi, vì vậy nên càng ngày càng trở nên giảo hoạt!



Cảnh Dung đã đi bộ tới dưới mái hiên, đôi tay chắp ở sau lưng, tiếp tục kể lại chuyện xưa.



Hắn nói: "Cho dù mục đích của Lý lão tướng quân là gì, bổn vương cũng muốn khuyên tướng quân một câu......" Nói xong, hắn xoay người, nhìn Lý lão tướng quân đang ngồi ở trên ghế hoa lê, nói tiếp: "Người đã sống lâu rồi, nên học cách buông tay. Hơn nữa trên dưới Lý gia, cũng có khoảng trăm người, nếu như bởi vì tướng quân bước sai một bước, toàn bộ gia môn đều bị trảm, vậy thì quá không đáng giá."



Quả nhiên, phương thức khuyên bảo của Cảnh Dung, không hề giống với người bình thường!



Và trong giọng nói của hắn, giống như không hề quan tâm tới nguyên nhân vì sao Lý lão tướng quân phải làm như vậy.



Đối với những lời này của hắn, lão gia hỏa kia lại giống như đang đánh giặc ở trên chiến trường, không vội không lo, vẫn mang bộ dáng thờ ơ.



Trên gương mặt từng trải kia, chỉ hơi nhăn lại trong lúc lơ đãng, cười nói: "Không ngờ, đứa trẻ cao chưa đầy một mét năm đó, hiện giờ đã không khéo như vậy. Rất giống với Bát hoàng tử năm đó."



Bát hoàng tử, chính là đang nói tới Kỳ Trinh Đế hiện tại!



Nói xong, Lý lão tướng quân chống hai tay ở tên ghế hoa lê, có vẻ có chút khó khăn chống đỡ thân thể cồng kềnh của mình đứng lên.



Lão vừa đi về phía Cảnh Dung, vừa nói: "Đã hai mươi năm kể từ khi Bát hoàng tử đăng cơ, thời điểm năm đó khi vẫn còn là Bát hoàng tử, không ngừng tranh đoạt. Trong số tất cả các hoàng tử, Bát hoàng tử là người không xuất chúng nhất. Ngược lại năm đó Ninh Vương xuất sắc nhất, ra trận giết địch, lập hạ vô số chiến công cho Đại Lâm ta. Cũng bởi vì như thế, vị trí Thái Tử năm đó, ngoài Ninh Vương ra thì không ai xứng."



Lão thở dài một tiếng.



Lý lão tướng quân đứng ở bên cạnh Cảnh Dung, ngửa mặt nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời đen tối.



Vẻ mặt mang đầy hoài niệm, cảm khái!




"Hôm nay hãy xem như bổn vương chưa từng tới đây, chuyện đèn lồng, xem như là một trò đùa của tướng quân đi. Không có lần sau! Bổn vương cáo từ."



Hắn hơi cúi người, sau đó rời đi.



Những lời hắn vừa nói, vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai Lý lão tướng quân.



Sau khi Cảnh Dung rời đi không lâu, bên người Lý lão tướng quân bỗng xuất hiện một người. Người nọ không phải ai khác, chính là quản gia Lý phủ.



Lão quản gia nhìn thoáng qua phương hướng Cảnh Dung, xác định hắn đã thật sự rời đi.



Lúc này lão quản gia mới dò hỏi nói: "Lão gia, có muốn tiếp tục hay không?"



Lý lão tướng quân hít một hơi thật sâu, không nhìn lão quản gia, ánh mắt vẫn dừng ở vầng trăng treo trên bầu trời.



Thật lâu sau ——



Lý lão tướng quân gật đầu.



Quản gia hiểu ý của lão, nói tiếp: "Dung Vương chỉ phát hiện sự tình đèn lồng, phần còn lại cũng chưa phát hiện ra. Trong ngày đại thọ Hoàng thượng, tất cả đều sẽ dựa theo kế hoạch của lão gia hành sự."



Lý lão tướng quân trầm mặc một hồi.



"Vương gia này, thật sự quá giống với Bát hoàng tử năm đó." Trong ánh mắt của lão, mang theo một loại cảm xúc phức tạp.



Xung quanh, cũng đột nhiên nổi lên một cơn gió!



"Vương triều Đại Lâm, chưa từng thiếu thiên tử!"