Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 276 : Lịch sử, luôn lặp lại

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Nhưng Thái Tử vẫn đắc ý dào dạt, bản thân mình tiêu nhiều tiền như vậy để tạo ra hai phần lễ này, khẳng định là tốt nhất.



Kỳ Trinh Đế nghẹn một chút, tươi cười vui mừng vừa rồi chìm xuống, chỉ nói một câu: "Thái tử có tâm, trẫm rất hài lòng."



"Chỉ cần phụ hoàng thích, nhi thần đều sẽ đưa tới cho phụ hoàng."



Khoác lác, trước khi hành động, ngươi có thể ước lượng năng lực của mình trước hay không?



Nếu như Kỳ Trinh Đế thật sự mở miệng muốn ánh trăng hay bầu trời, ngươi thật sự có thể đưa cho ông ấy?



Ông ấy mở miệng muốn Khúc Khương và Hồ Ấp, ngươi thật sự có thể mang binh đi đánh?



Đừng khôi hài như thế!



Thái Tử khom người, cực kỳ ngạo kiều, nâng theo áo choàng và ngồi trở lại trên ghế. Hắn vừa đặt mông ngồi xuống, Cảnh Diệc đối diện đã đứng dậy.



Không khoa trương giống như Thái tử, Cảnh Diệc hiển nhiên điệu thấp hơn nhiều, lễ vật lần này, hắn cũng không thông báo với Lễ Bộ, để tránh thảm kịch giống như năm trước, bị Thái tử đánh tráo.



Hộp gấm trong tay rất nhỏ, hắn ôm ở trong tay, khom người: "Nhi thần biết mấy ngày nay phụ hoàng bận rộn phê duyệt tấu chương, vì vậy cố ý đi tới Tung Sơn, tìm một cây sồi ngàn năm, sau đó tự tay chạm khắc thành một chiếc gối gỗ sồi."



Nói xong, hắn mở hộp ra, bên trong là một chiếc gối gỗ sồi được làm bằng tay rất tinh xảo.



So sánh với những lễ vật của Thái tử, lễ vật của Cảnh Diệc lại có dụng tâm hơn nhiều.



Kỳ Trinh Đế gật đầu, thành tâm cười: "Mấy ngày qua, trẫm ngày ngày phê duyệt tấu chương, thực sự tâm thần mỏi mệt, phần lễ của Cảnh Diệc lúc này, đúng là vật trẫm đang cần, rất tốt."



Hoạn quan đưa lễ tặng lên, Cảnh Diệc tạ lễ.



Tiêu Phi đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội ca ngợi nhi tử của mình nhiều hơn một chút. Bà ta mang vẻ mặt đau lòng nói: "Hoàng thượng, Dược nhi vì phần lễ này, đã tìm rất lâu ở Tung Sơn, mấy ngày nay lại không ngủ không nghỉ để mài giũa gỗ, bởi vì, chính là muốn Hoàng thượng có thể an tâm đi vào giấc ngủ."



"Ân, Cảnh Diệc có tâm, trẫm hiểu."



Cảnh Diệc nói: "Đây là việc nhi thần nên làm."



Cảnh Diệc nói xong, lập tức lui về ghế của mình.



Giờ phút này, Kỷ Vân Thư tò mò nhích lại gần bên người Cảnh Dung, thầm thì: "Tới phiên chàng."




"Tiên sinh có biết, tiên hoàng đã ngồi lên ngôi vị hoàng đế như thế nào không?"



Kỷ Vân Thư lắc đầu, không biết.



Lý lão tướng quân trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Trước khi tiên hoàng chưa đăng cơ, ông ta chỉ là một cái ấm sắc thuốc, nhiều bệnh. Vào thời điểm đó, hoàng huynh Triều Hầu gia là người có tiềm năng lớn được chọn làm đế vương. Sau khi tiên hoàng đăng cơ, để củng cố ngôi vị hoàng đế của mình không bị uy hiếp, ông ta lập tức gán tội mưu phản, chém Triều Hầu gia."



Kỷ Vân Thư hiểu ý của lão.



"Vì vậy nên ý của Lý lão tướng quân muốn nói chính là, lửa lớn tàn phá toàn bộ Ngự Quốc Công phủ là do Hoàng thượng hạ lệnh. Vì vậy, hôm đó Lý lão tướng quân mới cố ý đề cập với ta về mối quan hệ giữa Ninh Vương và Bát hoàng tử."



Lý lão tướng quân không đáp lại những lời nói này của nàng, lão chỉ thở dài một tiếng: "Lịch sử, luôn lặp lại."



Ý ngoài lời: Ngự Quốc Công chết, chính là Kỳ Trinh Đế đã noi theo tiên hoàng!



Kỷ Vân Thư: "Lý lão tướng quân, tất cả mọi chuyện, đều chỉ là suy đoán của ngài mà thôi, cho dù ngài dùng đèn lồng giết hoàng đế này thì như thế nào? Tương tự, sẽ có hoàng đế tiếp theo đăng cơ!"



"Nếu không có thì sao?"



"Có ý gì?"



Lý lão tướng quân nhìn Thừa Khánh Điện, khóe miệng dần dần nhếch lên.



Kỷ Vân Thư đột nhiên ý thức được điều gì, mũi nàng hơi nhíu lại, trong miệng nhẹ giọng thì thầm: "Rỉ sắt? Mùi rỉ sắt."



Nàng bỗng nhiên khiếp sợ!



Bùm ——



Một tiếng nổ lớn vang lên, một đám cháy bất ngờ bùng lên.



Thừa Khánh Điện cách đó không xa, tiếng nổ không ngừng truyền đến, màn đêm trở nên sáng rực, phản chiếu lên đôi mắt trừng lớn của Kỷ Vân Thư đỏ rực.



Sợi dây thép tinh tế nối với đèn lồng giống như thuốc nổ bắt đầu bốc cháy, đèn lồng được treo trên đó cũng không ngừng rơi xuống......



Rất nhanh, Thừa Khánh Điện, bị vây quanh bởi biển lửa.