Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 283 : Rời khỏi Cảnh Dung, đi theo bổn Vương

Ngày đăng: 18:41 30/04/20


Giao dịch?



Thực hiện giao dịch với Cảnh Diệc, tương đương với việc thực hiện giao dịch với một con sói.



Kỷ Vân Thư lạnh lùng nhìn hắn, nói không nên lời!



Cảnh Diệc nhếch môi hỏi: "Chẳng lẽ Kỷ cô nương không muốn biết, bổn vương muốn giao dịch gì với ngươi hay sao?"



Nàng vẫn không trả lời!



"Hiện giờ, Dung Vương chính là một con sư tử bị nhốt ở trong lao, hai tay hai chân đều bị trói, đối với bổn vương mà nói, căn bản không có bất luận uy hiếp nào. Tuy nhiên, đó không phải là điều bổn vương muốn. Nếu hắn cứ chết đi như vậy, thật sự quá đơn giản." Cảnh Diệc mang vẻ mặt nuối tiếc!



Không thể!



Không thể để Cảnh Dung cứ chết đi như vậy.



Không tra tấn một trận, hắn ta quyết không bỏ qua.



"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Kỷ Vân Thư cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.



Cảnh Diệc nhướn mày đầy hung ác nham hiểm: "Chỉ cần theo ý nguyện của bổn vương, Cảnh Dung có thể an toàn rời khỏi đây."



"Ngươi sẽ lòng tốt như vậy?"



"Dù sao hắn cũng là huynh đệ của ta, tình cảm ấy, bổn vương tất nhiên vẫn bận tâm tới."



A phi!



Thật sự là một kẻ thánh nhân xảo trá.



Cho dù ngụy trang thành một hình tượng vị tha khiêm tốn, hiệu quả đều vẫn giống súc sinh.



Hơn nữa, trong thời đại này, chỉ cúi người nhặt được 5 đồng tiền cũng sẽ gặp báo ứng, đừng nói tới một cái bánh có nhân lớn như vậy?



Đương nhiên là không đáng tin!



Kỷ Vân Thư nói: "Nếu Diệc Vương nói đó là giao dịch, vậy thì, điều kiện là gì?"



"Ngươi!"



"Ta?"



"Không sai!" Cảnh Diệc bước về phía trước hai bước, trên khuôn mặt âm ngoan hiện lên một nụ cười lạnh, vươn tay ra, một lần nữa nắm chiếc cằm nhọn tinh tế của Kỷ Vân Thư, nâng lên, nói: "Điều bổn vương muốn rất đơn giản, chỉ cần Kỷ cô nương đồng ý với ta một chuyện, ta đảm bảo, Cảnh Dung nhất định sẽ an toàn rời khỏi nhà giam đại nội. Chuyện hành thích vua, cũng không liên quan gì tới hắn!"
Sau đó nàng nói lại một câu: "Không nói gì cả. Mạc công tử cũng đừng hỏi gì nữa. Tóm lại, Cảnh Dung sẽ không sao, Mạc công tử cũng nhanh chóng quay về Dụ Hoa các đi, có lẽ Vệ Dịch vẫn đang chờ ngươi. Việc này, mong Mạc công tử hãy giữ bí mật với Vệ Dịch."



Sau khi nói xong, Kỷ Vân Thư lập tức xoay người rời khỏi Dung Vương phủ, đi về hướng Trúc Khê Viên.



Mộ Nhược cứ nhìn nàng như vậy, không đuổi theo hỏi cho rõ ràng.



Trên đường quay lại Trúc Khê Viên!



Một cơn mưa phùn bắt đầu rơi xuống, trên đầu, trên vai, trên mặt Kỷ Vân Thư đều bị ướt sũng.



Nàng vẫn không ngừng đi về phía trước, đôi giày vải thô cũ mòn cũng lê bước trong mưa......



Cho đến khi ——



Một chiếc dù màu xanh lá cây xuất hiện ở trên đầu nàng.



Bước chân nàng vẫn không dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào ánh sáng chập chờn phía trước.



Bên cạnh, Thời Tử Câm cầm ô, chậm rãi đi theo bước chân nàng.



Kỷ Vân Thư đột nhiên gọi một tiếng "Tử Câm."



"Có!"



"Rốt cuộc là ta đúng hay sai?"



Thời Tử Câm không trả lời nàng.



Nàng nghiêng mắt nhìn Tử Câm, hỏi tiếp: "Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm thế nào?"



Đối với Thời Tử Câm, những vấn đề thế này, thật sự quá khó để trả lời.



Thời Tử Câm lắc đầu: "Ta không biết, nhưng ta có thể hiểu."



"Hiểu?" Kỷ Vân Thư chua xót cười cười: "Ngươi sẽ không thể hiểu."



Thời Tử Câm sẽ không bao giờ hiểu được, tiếp tục đi theo bước chân nàng đi về phía trước.



Khi bình minh tới gần, nước mưa cũng bắt đầu tăng lên.



Bầu trời đen kịt giống như một cái động nổ tung, mưa càng lúc càng lớn, tiếng sấm cũng càng lúc càng lớn......