Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 296 : Khăn voan đỏ

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Tìm Phan Sùng?



Thị vệ nói: "Đại hoàng tử, ngài vẫn nên đợi ở Đông Cung. Hoàng thượng đã hạ lệnh, không cho phép ngài ra khỏi Đông Cung, cũng không cho phép người nào tiến vào Đông Cung."



Gọi hắn là Đại hoàng tử chẳng có gì lạ, nếu như phong hiệu Thái tử đã bị tước đoạt, trước khi hắn được phong là Thái tử cũng không được phong Vương, tất nhiên chỉ có thể dựa theo ngôi vị mà gọi một tiếng "Đại hoàng tử".



Danh hiệu này, đã mười mấy năm rồi Cảnh Hoa chưa từng nghe thấy.



Hắn nói: "Ta là Thái tử, phụ hoàng sẽ không đối xử với ta như vậy, các ngươi hãy tìm Phan tiên sinh tới đây. Nhanh, nhanh lên!"



Hai tên thị vệ nhìn thoáng qua nhau, thái độ chắc nịch.



"Mệnh lệnh của Hoàng thượng không thể kháng!"



Nói xong, bọn họ lập tức đẩy Thái tử vào trong, nhanh chóng kéo cửa, sau đó khoá lại.



Một thời hô mưa gọi gió, hiện tại đã bị giam lỏng.



Hắn lùi về phía sau vài bước nên bị va vào chiếc cột, sau lưng tê rần, hai chân mềm nhũn.



Hắn ngồi bệt xuống mặt đất!



Lúc này, hắn thật sự hoàn toàn ngây người......



Giống như người uống say.



Toàn bộ hoàng cung cũng bị một trận bão quét qua!



Kỳ Trinh Đế tức giận đến nỗi bệnh nặng, suýt nữa đã thật sự băng hà.



Đông Cung vốn là một mảnh lễ hội tưng bừng, ngay trong thời gian một chén trà nhỏ khi tin tức truyền ra từ Phụ Dương điện, toàn bộ tàn dư thế lực của thái tử ở Đông Cung đều bị xoá sổ, tất cả đều bị treo cổ, không một ai sống sót.



Ngoại trừ mấy tên thái giám và cung nữ ở Đông Cung, bất cứ người nào có tham gia vào chuyện này đều đã chết.



Trong hôn phòng!



Khổng Ngu nghe thấy một loạt tiếng náo động bên ngoài, nghe thấy tiếng gươm đao, tiếng kêu la thảm thiết và tiếng quát tháo, cùng với tiếng máu tươi chảy khắp cung đình......



Nàng cúi đầu, tầm mắt vẫn luôn bình tĩnh. Phía trên chiếc khăn voan đỏ có thêu một đôi uyên ương ở trên mặt nước sinh động như thật. Bởi vì cửa sổ không đóng, một cơn gió lạnh tràn vào, nhẹ nhàng thổi tung tấm khăn voan đỏ ở trên đầu nàng.



Cho đến khi ——



Chiếc khăn voan đỏ bị gió thổi rơi xuống sàn!



Nàng nhìn chiếc khăn voan màu đỏ ở trên mặt sàn, một lúc lâu sau cũng không có phản ứng gì.



Lúc này, có người nôn nóng đẩy cửa tiến vào, kèm theo tiếng la hét: "Công chúa, không hay!"




"Vậy ngươi có thể hiểu sao?" Kỷ Vân Thư hỏi lại Thời Tử Câm.



Thời Tử Câm sửng sốt, không thể trả lời.



Kỷ Vân Thư tiếp tục nói: "Ta không thể nói với hắn. Bởi vì, hắn biết ta có thể lựa chọn tìm kiếm bằng chứng, chứng minh được đó là tội của Lý lão tướng quân. Ta có thể phá được vụ án này, nhưng ta không thể! Vì tiểu thế tử kia, vì mười vạn đại quân, ta không thể làm như vậy. Hơn nữa, chúng ta thực sự không có chứng cứ, ngoài trừ đưa ra giao dịch với Diệc Vương, ta không có lựa chọn nào khác"



Nàng cảm thấy bất lực!



Tại nhà giam của Đại Lý Tự, Cảnh Dung đã rời khỏi hoàng cung và quay lại nơi này.



Ngay khoảnh khắc hắn quay trở lại, hắn vẫn luôn ngồi ở trên chiếu, rũ đầu xuống, nắm chặt hai tay, ánh mắt hoảng hốt, không có sự tập trung.



Hắn giống như thất hồn lạc phách, như thể chỉ cần chạm một chút cũng có thể đẩy hắn bay xa.



Cũng chính bởi vì như vậy, hắn có vẻ yên tĩnh lạ thường!



Sự yên tĩnh của hắn khiến người không thể nhìn ra được bất kỳ sự khác biệt nhỏ nhất.



Khiến người cảm thấy cực kỳ đáng sợ.



Mắt sắc đen như mực của hắn, cũng được mở to.



Nhiều năm qua, hắn chưa bao giờ tranh đấu, nhưng hiện tại, hắn đã sai rồi. Bản thân hắn càng muốn trốn tránh, hắn càng trốn không được......



Mặc dù Kỳ Trinh Đế tức giận đến nỗi hộc máu, nhưng cũng may thân thể không có gì trở ngại, thái y đều thay phiên nhau trông coi, không dám rời đi.



Cảnh Diệc cũng theo dõi trắng đêm, không chịu rời đi nửa bước, cho đến khi bình minh ló dạng, Kỳ Trinh Đế cuối cũng cũng tỉnh lại.



Ông gọi tên "Cảnh Diệc", bảo hắn tới trước mặt mình.



"Phụ hoàng, người hãy nói đi, có nhi thần ở đây."



Cảnh Diệc cực kỳ lo lắng.



Kỳ Trinh Đế nheo mắt, giật giật đôi môi, cố gắng nói ra mấy lời.



"Thả Cảnh Dung ra."



Hoá ra lúc này, lão già ngươi vẫn còn nhớ thương tới Cảnh Dung!



Xem ra ngươi vẫn là một người phụ thân.



Cảnh Diệc tuân lệnh: "Vâng, nhi thần đã hiểu."



Lúc này, Kỳ Trinh Đế mới khép mắt lại.