Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 297 : Chim khôn lựa cành mà đậu

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Cảnh Diệc rời khỏi mép giường, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Khi hắn vừa bước ra bên ngoài, khóe miệng hắn ta hiện lên một nụ cười thắng cuộc.



Hắn ta ra lệnh cho triều thần: "Hoàng thượng ra khẩu dụ, đặc xá Dung Vương, lập tức phóng thích."



Đại Lý Tự Khanh vừa nghe thấy, nhanh chóng đáp lại: "Thần tuân chỉ!"



Ông thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Cảnh Dung vốn là một tôn Phật, giống như một củ khoai lang nóng phỏng tay khi được đưa từ nhà giam đại nội tới nhà giam Đại Lý Tự của ông.



Nhưng may mắn thay, có đại nhân Thiếu Khanh Dư của Đại Lý Tự tiếp nhận.



Tuy nhiên, hiện tại Hoàng thượng tự mình hạ lệnh thả Cảnh Dung ra, đối với Đại Lý Tự Khanh của ông mà nói chính là một tin tuyệt vời.



Nhanh chóng thả ra, nhanh chóng thả ra, nếu giam giữ Cảnh Dung thêm một ngày, tâm can ông cũng thấp thỏm thêm một ngày.



Sau khi truyền ý chỉ xong, Cảnh Diệc rời khỏi Phụ Dương điện, tình cờ va phải Kỷ Lê.



"Tham kiến Diệc Vương."



"Đông Cung tạo phản, Kỷ Tư Doãn đã xử lý xong chưa?" Hắn hỏi.



Kỷ Lê trả lời: "Toàn bộ những người có liên quan ở Đông Cung, nên chết đều đã chết, nên giam giữ cũng đều đã bị nhốt ở Đông Cung."



Hoá ra, người đã tàn sát ở Đông Cung tối hôm qua, chính là người của Kỷ Lê!



Cũng đúng, Kỷ Lê thân là quan Tư Doãn của Đại Lâm, việc này thật sự có liên quan tới hắn.



Sự an nguy của hoàng thành, một nửa đều nằm trong phạm vi cai quản của hắn!



Cảnh Diệc hiển nhiên rất vừa lòng với câu trả lời của Kỷ Lê.



"Kỷ Tư Doãn làm việc rất sạch sẽ lưu loát, bổn vương thực sự kính nể."



"Không dám, mạt tướng rất ấn tượng khi Diệc Vương cứu giá thành công. Mạt tướng còn phải lĩnh tội vì đã không phát hiện ra sự tình Đông Cung tảo phản, phát sinh ngay trong hoàng thành, thật sự đáng chết."



"Trên dưới Kỷ gia đều là trung thần của Đại Lâm ta, hơn nữa Kỷ Tư Doãn cũng đã làm hết sức."



Mặc dù ngoài miệng Cảnh Diệc nói như vậy, nhưng trong lòng hắn ta lại nghĩ, ngươi mới đáng chết, nhưng ai dám giết ngươi?




Cảnh Hoa run rẩy đôi môi, kích động chỉ vào ông ta: "Ngươi...... vì sao? Ngươi là tiên sinh của ta, từ nhỏ ngươi đã nhìn ta lớn lên, vì sao ngươi lại phản bội ta?"



"Đúng là bởi vì ta đã nhìn ngươi lớn lên, ta mới biết được ngươi sẽ không làm nên trò trống gì. Ngươi căn bản là không phải một trữ quân có tài."



Ồ!



Cảnh Hoa hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả một cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng không thể nắm bắt. Xem ra, hắn thật sự đã rơi xuống vực sâu vạn trượng.



Đúng lúc này đại môn lại bị đẩy ra lần nữa, Cảnh Diệc thẳng người bước đến.



Hắn ta rất khí thế, ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống.



Ngay khi Cảnh Diệc tiến vào, Phan Sùng giống như một nô tài, chắp tay đi lên đón.



"Tham kiến Diệc Vương."



Cảnh Diệc vẫy vẫy tay, nhìn thoáng qua Cảnh Hoa còn đang chột dạ, lúc này mới nói với Phan Sùng: "Phan tiên sinh không cần đa lễ. Lần này, ta còn phải nhờ tiên sinh giúp, nếu không có tiên sinh, bổn vương cũng không có khả năng bắt ba ba trong rọ, bắt được Thái tử."



"Đó là vì Diệc Vương có thể nhìn thấu tình hình trước, nếu không nhờ đại kế của ngài, việc này cũng không thể thành."



Lời khen này, Cảnh Diệc nhận.



"Bổn vương muốn trò chuyện một mình với hoàng huynh."



Phan Sùng hiểu ý, cúi người, lập tức đi ra ngoài và đóng cửa lại.



Cảnh Diệc nhìn Cảnh Hoa bị thất sủng chật vật trước mặt, nụ cười trên khóe miệng càng mãnh liệt hơn.



"Hoàng huynh rơi vào nông nỗi thế này, cũng là do hoàng huynh gieo gió gặt bão. Nếu như hoàng huynh không quá vội vàng, quá đa nghi, hoàng huynh sẽ không rơi vào trong bẫy của ta."



Mỗi một câu đều là hoàng huynh.



Hăng hái hơn nhiều so với gọi một câu "Thái tử".



Cảnh Hoa hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta, nghiến răng nghiến lợi: "Ta muốn gặp phụ hoàng, vạch trần toàn bộ tội trạng của ngươi. Chính ngươi đã hãm hại ta. Tất cả đều do ngươi làm."



"Vạch trần ta?" Cảnh Diệc không cho là đúng, đôi tay tiêu sái chắp sau lưng, nói: "Hoàng huynh có biết, thạch đan độc mà hoàng huynh dùng để hành thích vua không? Độc này, chỉ có Nghiêm Duy Di mới có. Hoàng huynh thật sự không quen biết Nghiêm Duy Di, cũng không phải ông ta xúi giục hoàng huynh mưu phản, nhưng ông ta lại là một quân cờ, và Nghiêm Duy Di...... đã chết, chết vô đối chứng. Đối với vụ cháy ở Thừa Khánh Điện, có những lời buộc tội của Trương đại nhân, hoàng huynh cũng không thể thoát tội được. Hoàng huynh càng không thể trông mong Trương đại nhân sẽ nói ra những lời nói thật, giúp hoàng huynh thoát khỏi tội danh. Bởi vì nếu như ông ta nói ra những lời nói thật, một nhà già trẻ của ông ta, lập tức sẽ mất mạng."