Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 301 : Bản kháng cáo

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Kỷ Vân Thư quay về phía phát ra tiếng thét chói tai, nàng lập tức nhìn thấy một nữ nhân quần áo đơn giản, đầu tóc rối bù, hơn nữa sắc mặt tiều tụy già nua do bị dầm mưa, đang liều mạng nhặt những tờ giấy bị rơi vào trong nước mưa.



Trong miệng bà ấy còn lo lắng nói: "Đừng, ngàn vạn đừng......"



Kỷ Vân Thư nhận ra mình là người có lỗi, vì vậy trực tiếp ngồi xổm xuống và giúp bà ấy nhặt những tờ giấy kia lên.



Bởi vì sự va chạm của hai người, gần như toàn bộ giấy đều bị nước mưa làm ướt, hơn nữa có một số người còn đi qua đi lại, vì vậy có vài tờ giấy đã bị dẫm nát nhừ.



Kỷ Vân Thư nhặt lên mấy tờ giấy nhìn nhìn.



Không ngờ đó lại là một phần của bản khiến nghị chống án!



Nàng còn chưa kịp nhìn xem nội dung ——



"Đưa ta."



Nữ nhân kia giống như phát cuồng đoạt lấy tờ giấy từ trong tay Kỷ Vân Thư, sau đó đẩy nàng một cái.



Nữ nhân gầm lên, giọng nói nghẹn ngào mắng lớn: "Đây là để cứu Diệp nhi, tất cả đều bị ngươi huỷ hoại... đều bị ngươi huỷ hoại. Ta phải làm sao bây giờ? Tất cả đều là lỗi của ngươi."



"Thực sự xin lỗi, ta không phải cố ý, ta......"



"Tránh ra!"



Nữ nhân tàn nhẫn đẩy bả vai nàng một cái, sau đó chạy đi nhặt những tờ giấy đã bay xa hơn.



Kỷ Vân Thư nhặt một tờ giấy lên, đứng dậy đuổi theo vài bước, nhưng nàng đã không nhìn thấy bóng dáng nữ nhân kia nữa.



Không biết nàng lại bị người nào tàn nhẫn va một cái ở phía sau lưng, cả người nàng đột nhiên lảo đảo qua một bên. May mắn thay, nàng va vào một bộ ngực rắn chắc.



Lúc này nàng mới tránh được một phen chật vật!



Phía trên đầu nàng, lập tức cũng được một chiếc dù che phủ.



"Thư nhi, nàng không sao chứ?"



Giọng nói của Vệ Dịch vang lên ở bên tai nàng.



Nàng ngước mắt nhìn lên, lập tức đối diện với cặp mắt trong trẻo của Vệ Dịch.



Vệ Dịch nhìn nàng với ánh mắt đau lòng, một tay kéo người nàng đã ướt đẫm vào trong lòng ngực, ôm chặt.



"Thư nhi, sao cả người nàng đều ướt như thế? Có phải rất lạnh hay không? Đừng sợ, ta ôm nàng, nàng sẽ không lạnh nữa."
"Không muốn. Ta đã đưa nó cho Thư nhi, vì vậy bây giờ nó là của Thư nhi, ta không muốn lấy lại."



Kỷ Vân Thư chống người ngồi dậy, cầm khối ngọc trong tay lên và cẩn thận ngắm nghía.



Đây là một khối huyết ngọc thượng đẳng, đầu ngón tay của Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng cọ xát ở trên bề mặt không bằng phẳng của nó. Nàng chưa từng ngắm nghía khối ngọc này cẩn thận như thế.



Trên mặt viên ngọc tinh xảo, không ngờ có điêu khắc hình một cái đầu con hổ sinh động như thật!



Phía bên trái hình đầu con hổ, còn có một hình mặt trăng lưỡi liềm.



Nàng xoay ngược lại và nhìn, mặt sau, có khắc một chữ "Tuất" (戌).



Nàng phải công nhận, khối ngọc bội của Vệ lão gia thật sự không tệ.



Có thể nói, đây là một khối ngọc có một không hai.



"Vệ Dịch, đã là vật mà cha ngươi để lại cho ngươi, ngươi vẫn nên giữ nó bên người."



"Không muốn!" Vệ Dịch trực tiếp lui qua một bên: "Đây là vật ta đã đưa cho Thư nhi, chẳng lẽ Thư nhi không thích nó hay sao?"



"Đương nhiên không phải."



"Vậy Thư nhi hãy nhận đi, dù sao thì nó cũng là của Thư nhi!"



Vệ Dịch vẫn kiên quyết, nở nụ cười ngây thơ.



Ngay khi hai người còn đang đưa đẩy ——



Nha đầu tiến vào từ cửa, trong tay cầm một tờ giấy đã được hong khô, đi tới nói: "Kỷ tiên sinh, tờ giấy này là của ngài sao? Ta đã tìm thấy nó trong quần áo ướt của ngài."



Trong khi nói, nha đầu đồng thời đưa tờ giấy cho nàng.



Kỷ Vân Thư nhận lấy và liếc mắt nhìn qua, nàng phát hiện ra đây là mảnh giấy kháng cáo mà nàng nhặt được khi và vào nữ nhân lúc trước.



Bởi vì chỉ có một tờ, vì vậy nên không được đầy đủ.



Hơn nữa đa số từ ngữ trên giấy đều đã bị nước mưa làm nhoè, nhiều chi tiết đều bị mất, nàng chỉ có thể biết được đại khái. Phía trên mặt giấy có nhắc tới một nữ hài gọi là Diệp Nhi, người có liên quan tới một vụ án mạng ba năm trước, nhưng phần còn lại thì nàng không thể hiểu được.



Nếu như đây là một tờ đơn yêu cầu kháng cáo, và người kia không phải là nhân sĩ kinh thành. Vậy thì, họ không có cách nào khác ngoài việc đi khắp châu phủ và tìm mọi cách để lật lại bản án.



Nghĩ đến dáng vẻ lo lắng của nữ nhân kia khi biết bản kháng cáo đã bị bản thân nàng hủy hoại, Kỷ Vân Thư liền bắt đầu có cảm giác áy náy.