Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 302 : Phật

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Kỷ Vân Thư cẩn thận gấp tờ giấy lại, sau đó cất nó ở dưới gối đầu.



Vệ Dịch nhìn chằm chằm một lúc, gãi đầu hỏi một câu: "Thư nhi, vì sao vậy?"



"Không có gì."



"Ồ!"



Hắn ngoan ngoãn không thăm dò thêm nữa.



Kỷ Vân Thư cũng nhận lấy khối ngọc hội của Vệ Dịch, sau đó nhìn thoáng qua bên ngoài và nhận ra trời đã tối.



Nàng vươn tay ra vuốt ve đầu Vệ Dịch, nhẹ nhàng nói: "Đã quá muộn rồi, ngươi không cần ở bên cạnh ta, hãy nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi."



"Thư nhi đang muốn đuổi ta đi hay sao?"



Vệ Dịch cảm thấy chạnh lòng!



"Không phải." Nàng lắc đầu: "Mấy ngày này, ngươi không cần quay lại Dụ Hoa Các, hãy ở lại đây với ta."



"Thật ư?" Vệ Dịch sáng mắt lên.



Hắn vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi.



Kỷ Vân Thư gật đầu khẳng định: "Vệ Dịch ngoan, hãy nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi."



"Ừ, vậy sáng mai ta sẽ tới tìm Thư nhi."



Nói xong, hắn lập tức quơ chân múa tay rời khỏi phòng, đi ngủ.



Nhìn hình ảnh Vệ Dịch vui sướng như thế, ánh mắt của Kỷ Vân Thư lại trở nên tối sầm.



Khổng Ngu chết rồi, Mộ Nhược chắc chắn sẽ đau đớn muốn chết, khó tránh khỏi chuyện hắn mượn rượu giải sầu, vì thế trong khoảng thời gian này, Vệ Dịch lưu lại ở bên người nàng là thích hợp nhất.



Nghĩ đến đây, nàng khẽ thở dài một tiếng.



Khi cơ thể dần dần bớt nóng, nàng không thể nào ngủ tiếp được nữa, vì vậy nàng xuống giường khoác áo và đi ra ngoài.



Kỷ Vân Thư đứng ở bên ngoài hành lang.



Ánh sáng màu đỏ mờ nhạt phát ra từ hai ngọn đèn lồng, phản chiếu lên đôi má của nàng, đỏ rực.



Thực sự rất đẹp!



Những cơn gió lạnh khắc nghiệt vẫn thổi trong đêm khuya, nhưng may mắn thay, trời đã tạnh mưa!
"Tại hạ tới tìm Khổng phu nhân."



"Phu nhân không tiếp khách." Hắn ta trực tiếp từ chối.



Kỷ Vân Thư không vội, bình tĩnh nói: "Tại hạ chỉ muốn gặp mặt Khổng phu nhân, xin tiểu ca hãy đi thông báo một tiếng. Hãy nói rằng di nguyện của công chúa vẫn chưa thực hiện chưa xong."



Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của gã sai vặt lập tức thay đổi, hắn ta đóng sầm cửa lại và nhanh chóng chạy đi thông báo.



Sau một lúc hắn ta quay lại, mở cánh cửa ra, mời Kỷ Vân Thư đi vào.



Khi đi theo gã sai vặt vào bên trong viện, Kỷ Vân Thư quay đầu lại nói với Vệ Dịch: "Ngươi hãy chơi ở trong viện, chơi chán rồi thì ta sẽ mang ngươi trở về, được không?"



"Được!"



Trong sân đều là đào hoa, Vệ Dịch rất thích thú, xoay người lao vào trong rừng hoa đào nho nhỏ.



Rất nhanh đã không còn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa!



Kỷ Vân Thư đi theo gã sai vặt tới bên ngoài Phật đường trong phủ.



Khổng phu nhân một lòng hướng Phật, trong lòng trong mắt, đều là Phật, mỗi ngày đều ngâm mình ở trong nến và hương, chỉ chờ ngày thành Phật.



Khi đi vào, Kỷ Vân Thư không nhịn được nhíu mũi lại. Mùi máu tươi hay mùi hôi thối cũng được, nàng đều có thể ngửi được, nhưng mùi nến và hương ở Phật đường này, nàng lại ngửi không được, luôn cảm thấy cực kỳ gay mũi.



Nàng có cảm giác không được thoải mái.



Khổng phu nhân quỳ gối ở trước tượng phật, trong tay cầm vòng phật châu 99 viên sáng chói, nhắm mắt lại, trong miệng còn niệm kinh Phật.



Bà ta không để ý gì đến chuyện bên ngoài!



Bản thân nữ nhi của mình đã chết, nhưng bà ta vẫn ở nơi này niệm Phật.



Tâm thật sự đủ lớn.



Kỷ Vân Thư đi đến bên cạnh bà ta, quỳ xuống đệm rơm ở bên cạnh, ngửa đầu nhìn Quan Âm trước mặt, chắp tay trước ngực.



Sau đó nàng nói: "Tại hạ cả đời chưa từng tin Phật, nhưng hiện tại tại hạ muốn tưởng tin một lần. Phật bổn bồ đề, phổ độ chúng sinh, Phật ở chỗ tâm, từ bi tha thứ. Ở trong Phật, phân thành tám khổ, sinh khổ, lão khổ, đau khổ, chết khổ, oán khổ, không được tự do mà khổ, cầu không được mà khổ, khổ vì những ham muốn trần tục. Tám khổ này đều hoàn toàn do lòng tham gây ra, vì vậy, Phật mới nhấn mạnh rằng, tất cả sự sáng tạo và sự hủy diệt, không phải được quyết định từ duyên phận, không được cưỡng cầu mà hãy thuận theo tự nhiên."



Những lời này, rõ ràng là nàng muốn nói với Khổng phu nhân.



Động tác trên tay Khổng phu nhân dừng lại, hít một hơi thật sâu.



"Tiên sinh hiểu Phật?"