Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 304 : Cảnh Diệc tiếp theo

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Dụ Hoa Các!



Cửa đóng chặt, một đám phụ nhân lão hán tới xem bệnh vây đầy bên ngoài, toàn bộ đều chen chúc ở cửa, sốt ruột quay đầu nhìn xung quanh.



Tất cả đều đang chờ để được xem bệnh!



Vì sao đang yên đang lành, Dụ Hoa Các lại đóng cửa lại?



Ngoài cửa cũng có ba bốn tiểu đồng ngăn đón, sợ những người đó sẽ đẩy cửa ra.



Xe ngựa vừa tới Dụ Hoa Các khoảng hơn mười mét, Lang Bạc lập tức kéo dây cương, dừng xe ngựa lại, sau đó nhảy xuống xe, tạo ra một con đường từ trong đám đông để Cảnh Dung đi qua.



Hai người vừa đi tới cửa, tiểu đồng ngay lập tức nhanh chóng mở cửa, cúi người đón hắn đi vào.



Cánh cửa kia một lần nữa lại bị đóng lại!



"Mộ Nhược đâu?" Cảnh Dung lạnh giọng hỏi.



Tiểu đồng chỉ chỉ ngón tay về phía hậu viện, lo lắng nói: "Sư phó vẫn luôn ở hậu viện kể từ sau khi quay về từ trong cung đêm qua, lúc này có lẽ còn đang......"



Tiểu đồng còn chưa nói xong, Cảnh Dung đã nâng bước đi qua.



Hậu viện rộng rãi, tràn ngập một mùi hương rượu nồng nặc.



Cực kỳ gay mũi, khó ngửi.



Trong tay Mộ Nhược vẫn đang cầm một bầu rượu, con ngươi híp lại say khướt, râu đã mọc đầy cằm, quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối bù, che khuất một nửa gương mặt tang thương của hắn.



Mộ Nhược lười biếng dựa người dưới gốc cây đại thụ giữa sân, vô số bình rượu rỗng nằm rải rác xung quanh.



Bình ngang, bình dọc!



Trong viện là một cảnh hỗn độn, lá cây đều bị Mộ Nhược dùng kiếm chém rơi tan tác, một số chậu hoa cũng bị đập vỡ, bụi bẩn và bùn đất lẫn với sương sớm, dính đầy trên sàn đá cực kỳ lầy lội.



Tiểu đồng A Ly vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh hắn không dám rời đi, chỉ sợ trong lòng hắn nghĩ quẩn và gây ra điều không mong muốn.



Thậm chí A Ly cũng từng tiến lên khuyên nhủ Mộ Nhược vài lần nhưng không có kết quả.



A Ly vừa nhìn thấy Cảnh Dung tiến đến, lập tức nhanh chóng chạy tới đón, lo lắng nói: "Vương gia, ngài hãy khuyên nhủ sư phó đi, kể từ khi Khổng Ngu cô nương......" A Ly không nói tiếp, chỉ thở dài: "Sư phó khổ sở trong lòng, từ hôm qua cho tới hôm nay, sẽ phó chỉ biết uống rượu. Nếu như vẫn tiếp tục như thế, chẳng biết điều gì sẽ xảy ta? Vương gia, cầu xin ngài hãy giúp sư phó!"



A Ly nói trong nước mắt!




Mộ Nhược che dấu những cảm giác khó chịu trong lòng, cười mỉa giống như người điên, cả người cũng mất đi trọng lượng, sau lưng từ từ trượt xuống cây đại thụ phía sau.



Hắn đặt một tay lên đầu gối, ngửa đầu cười to vài tiếng.



Sau đó hắn nói: "Đều là quân cờ, đều là rắc rối của những quân cờ."



Đúng vậy!



Trong cuộc chiến phe phái này, Khổng Ngu thật sự là một quân cờ. Nếu không như thế, nàng sẽ không bị phong thành công chúa thay thế Cảnh Huyên, cũng sẽ không bị gả cho Thái tử thay cho Kỷ Mộ Thanh.



Vậy thì ——



Nàng cũng sẽ không chết!



Cảnh Dung nhướng mày, nheo mắt.



Nói: "Cách tốt nhất để không phải trở thành quân cờ, chính là trở thành người ném quân cờ. Đạo lý này, ta nên hiểu ra từ lâu."



Mộ Nhược ngước mắt lên: "Cảnh Dung, có thể hứa với ta hay không, ngươi sẽ không biến đổi thành một Cảnh Diệc tiếp theo."



Cảnh Dung nắm chặt nắm tay: "Ta hứa với ngươi."



Sau một lúc lâu, tâm tình Mộ Nhược cũng bình tĩnh lại, hắn nhẹ giọng nói với Cảnh Dung: "Khổng Ngu đã gặp Kỷ Vân Thư trước khi chết."



Vừa nghe câu này, Cảnh Dung bỗng ngẩn người ra!



Cảnh Dung mở to đôi mắt, hỏi: "Các nàng đã nói những gì?"



Mộ Nhược lắc đầu.



Hắn tiếp tục nói: "Vào ngày Lý lão tướng quân rời khỏi kinh thành, nàng ấy cũng ra ngoài thành gặp ông ta. Nếu ngươi muốn biết đáp án, vậy hãy đi tìm nàng ấy một chuyến."



Trong lòng Cảnh Dung cảm thấy phân vân.



Mộ Nhược chậm rãi rũ đầu xuống, hàm hồ nói một câu: "Cảnh Dung, cho dù nàng ấy đang dấu diếm ngươi điều gì đó, ngươi nhất định vẫn phải tin tưởng nàng ấy."



Cuối cùng, Cảnh Dung rời đi.



Mộ Nhược vẫn ngồi một hồi lâu trên mặt đất lạnh băng......