Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 305 : Nàng đang sợ điều gì?

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Trở lại Dung Vương phủ!



Cảnh Dung vừa mới bước chân vào phủ, ngay lập tức có một người vụt ra ở trước mắt hắn, cản lại đường đi của hắn.



"Túi trút giận đã quay trở lại."



Giọng nói của Vệ Dịch cực kỳ to rõ.



Trong tay Vệ Dịch còn cầm một nắm hoa đào, đung đưa và phô trương ở trước mặt Cảnh Dung.



Lộ Giang bên cạnh lôi kéo cũng kéo không được.



Vệ Dịch vẫn không ngừng nói: "Ca ca nhìn xem, hoa đào ở đây không đẹp bằng hoa đào mà ta đã hái."



Vệ Dịch một lần nữa quơ quơ hoa đào ở trước mặt Cảnh Dung.



Sắc mặt Cảnh Dung vẫn không thay đổi liếc nhìn Vệ Dịch một cái rồi vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt những cành đào lộn xộn trước mắt.



Sau đó hắn nhìn thoáng qua về phía hậu viện, quay đầu hỏi Lộ Giang: "Người đang ở đâu?"



Lộ Giang đáp lời: "Đang ở gần hành lang hậu viện."



"Hãy trông chừng Vệ Dịch, đừng để hắn qua đây."



"Vâng!"



Cảnh Dung nhấc bước, đi về phía hậu viện.



Nhưng Vệ Dịch lại giống như một miếng kẹo cao su, muốn dính lấy Cảnh Dung. Cuối cùng Lộ Giang phải túm lấy Vệ Dịch và kéo trở về, dỗ dành Vệ Dịch giống như một tiểu hài tử: "Vệ công tử, ta đưa ngươi đi ăn kẹo hồ lô."



"Không muốn."



Vệ Dịch bĩu môi.



"Vậy ăn kẹo làm bằng đường thì sao?"



"Không thích."



"Hay là chúng ta đi thả diều?"



"Cũng không thích."



Lộ Giang đau đầu, ở đây có một con người ư!



Đây rõ ràng là một vị tôn Phật!



Lộ Giang vẫn kiên nhẫn hỏi: "Vậy ngươi muốn gì?"



Vệ Dịch xoa xoa chiếc cằm bóng loáng, suy nghĩ một lúc, đôi mắt sáng ngời, nói: "Ta muốn ăn tào phớ."



Lộ Giang nghẹn họng, nuốt nuốt nước bọt: "Được, vậy chúng ta đi ăn tào phớ."



Không hề chậm trễ, Lộ Giang nhanh chóng chuẩn bị đưa tôn Phật này đi ăn tào phớ......




Lời nói này đã vượt qua tất cả những lời thề non hẹn biển!



Hắn ôm nàng thật chặt, sợ bất cứ lúc nào nữ nhân này có thể sẽ đột nhiên biến mất.



Hơi ấm từ vòng tay ấm áp của hắn, giống như một cái trạm xạc điện, Kỷ Vân Thư vốn tưởng rằng bản thân mình gần như không chịu nổi nữa, nhưng cái ôm này đã cho nàng tất cả sức mạnh ngay trong nháy mắt.



Đúng vậy!



Nàng rốt cuộc đang sợ điều gì?



Có Cảnh Dung ở đây, nàng không cần sợ hãi!



Trong khi hai người đang ôm chặt lấy nhau, bọn họ căn bản không biết được rằng, Vệ Dịch đang đứng cách hai người không xa.



Trong tay hắn vẫn cầm mấy nhánh hoa đào, nụ cười rạng rỡ trong sáng luôn xuất hiện ở trên gương mặt của hắn đã biến mất, thay vào đó là một chút mất mát, đau khổ.



Một cảm giác khó chịu tràn ra từ ngực và nảy lên đầu hắn, khiến hắn cảm thấy ong đầu. Nó khiến hắn cảm thấy đau đầu. Hắn cắn môi, hai chân mềm nhũn loạng choạng lùi về phía sau vài bước. Sau lưng hắn đập vào bờ tường, hắn nâng tay lên ôm đầu và chậm rãi ngồi xuống.



Những nhánh hoa đào trong tay cũng rơi xuống mặt đất.



Lộ Giang mang theo một bát tào phớ đã tìm hắn hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được hắn.



Nhưng khi vừa nhìn thấy cảnh này ——



Lộ Giang ném bát tào phớ trong tay và chạy tới chỗ hắn.



"Vệ công tử, xảy ra chuyện gì vậy?"



"Đau!"



"Đau ở đâu?"



"Đau đầu!"



"Điều này......" Lộ Giang trở nên bối rối.



Động tĩnh phía bên này cuối cùng cũng truyền tới tai Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư, bọn họ vừa quay người nhìn qua, Kỷ Vân Thư ngay lập tức lo lắng chạy tới.



Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh Vệ Dịch.



"Vệ Dịch, xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng cực kỳ lo lắng.



Nghe thấy giọng nói của Kỷ Vân Thư, Vệ Dịch liền chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi môi tái nhợt run rẩy hỏi: "Thư nhi, ta đau, ta...... có phải sắp chết hay không?"



"Sẽ không."



"Ta......" Hắn còn chưa kịp nói xong đã lập tức ngất xỉu.



Cảnh Dung lập tức ra lệnh cho Lộ Giang: "Mau đi mời đại phu."



Đồng thời với khi nói chuyện, Cảnh Dung kéo Vệ Dịch bất tỉnh lên trên lưng mình, cõng hắn quay về phòng.