Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 306 : Nếu không nắm chắc, ta sẽ không đánh

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Cảnh Dung đặt Vệ Dịch lên giường không lâu, Lang Bạc đã mời một đại phu tới.



Sau khi chuẩn bệnh một lát, đại phu lắc đầu.



Kỷ Vân Thư lo lắng!



"Đại phu, rốt cuộc hắn thế nào?"



Đại phu lại lắc đầu.



"Rất nghiêm trọng hay sao?"



Đại phu tiếp tục lắc đầu.



Kỷ Vân Thư đang muốn mở miệng hỏi tiếp, Lang Bạc đã giành nói trước, "Đại phu, ngài hãy nói gì đó đi. Người đang nằm ở trên giường này, là sống hay chết, hãy nói một lời đi?"



Rốt cuộc, hắn còn sống hay là đã chết?



Tiểu tử kia, rốt cuộc đã từng ngủ chung với mình hai đêm, dù nói thế nào chăng nữa cũng coi như là bạn giường!



Vì vậy Lang Bạc lo lắng cũng đúng.



Đại phu thở dài nói, "Thật ra hắn không sao."



Hô......



Vậy là tốt rồi!



"Nhưng......" Đại phu nhíu mày.



Toàn bộ mọi người trong phòng đều toát mồ hôi, từng đôi mắt mở to nhìn đại phu chằm chằm.



"Mạch tượng của vị công tử này rất ổn định, không có gì bất thường, nhưng thân thể dường như bị người nào đó bơm đầy một loại dược kỳ lạ, khiến cho đầu óc có chút vấn đề, nhưng cụ thể là vấn đề gì thì ta cũng không biết."



"Đầu óc?" Lang Bạc không hiểu, gãi gãi đầu, liếc mắt nhìn Vệ Dịch trên giường một cái, "Tiểu tử này vốn dĩ đã ngốc, đầu óc có vấn đề không phải rất bình thường hay sao?"



Theo lý thuyết, điều này không có gì lạ!



Đại phu nheo mắt lại, "Thì ra vị công tử này có chút ngốc nghếch, chẳng trách được. Nhưng về mặt bệnh lý mà nói, đầu óc vị công tử này có chút bất thường, giống như đã bị người ngâm trong dược."



Kỷ Vân Thư hỏi, "Ý ngài chính là, hắn sẽ giống như người bình thường ư?"



"Điều này ta không dám chắc, không biết vị công tử này có luôn đi xem bệnh hay không?"



"Vâng!"
.........



Hoàng cung!



Kỳ Trinh Đế cuối cùng cũng lấy lại sức, có thể xuống giường, ngồi lên long án với sự giúp đỡ của Trương Toàn.



Ông ho khan vài tiếng.



Trước long án, Cảnh Diệc và Cảnh Dung cùng nhau đứng song song.



"Các ngươi biết vì sao trẫm lại gọi các ngươi tiến cung hay không?"



Cảnh Diệc lên tiếng trước, "Phụ hoàng, có phải bởi vì chuyện của Thái tử hay không?"



"Súc sinh kia đã không phải là Thái tử." Kỳ Trinh Đế tức giận.



"Vâng, nhi thần biết sai, là vì chuyện của hoàng huynh."



Ngoài miệng Kỳ Trinh Đế gọi Thái tử là "Súc sinh", nhưng trong thâm tâm sao ông lại không buồn?



Khi nhìn hai nhi tử xuất sắc trước mặt này, ông lại cảm thấy tức giận vì sự bất lực của Cảnh Hoa.



Kỳ Trinh Đế trầm giọng thở dài, "Cảnh Hoa đã chết, mặc dù trẫm đã phế vị trí Thái tử của nó, nhưng dù nói thế nào, nó cũng là nhi tử của trẫm. Vì vậy chuyện tang sự, hãy dựa theo quy cách đại táng Thái tử, đừng để nó ra đi không được thoải mái."



Trong khi nói chuyện, ông liếc nhìn thật kỹ Cảnh Diệc và Cảnh Dung vài lần, "Tang sự của Cảnh Hoa, ai trong hai người các con nguyện ý xử lý? Nếu như giao toàn quyền cho Hàn Tông Viện xử lý, trẫm không cảm thấy yên tâm."



Cảnh Diệc đương nhiên muốn cướp công, hai tay vừa mới chắp lại và định tiến lên, Cảnh Dung đã tiến lên hai bước.



Hắn giành nói trước, "Phụ hoàng, tang sự của hoàng huynh, hãy giao cho nhi thần đi."



Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên Cảnh Dung chủ động chờ lệnh.



Điều này khiến Cảnh Diệc có chút giật mình......



Kỳ Trinh Đế gật gật đầu, "Ừ, vậy chuyện này giao cho con xử lý."



"Vâng!"



Hắn đã nhận được lệnh!



Kỳ Trinh Đế không nói thêm gì về chuyện của Cảnh Hoa nữa, ông quay sang chủ đề khác, "Trong khoảnh những ngày gần đây, các triều thần đều lần lượt thượng thư, nói rằng mấy năm qua, ngân lượng do triều đình gửi tới Ngự Phủ huyện dùng để cứu tế bá tánh vô duyên vô cớ biến mất. Bá tánh Ngự Phủ huyện oán than đầy trời, trẫm cũng hoang mang không kém. Ngân lượng những năm vừa rồi sao lại biến mất không có dấu vết? Nếu như bị quan gia biển thủ, thật ra vẫn có thể điều tra. Nhưng ngân lượng cứu tế đều trực tiếp được vận chuyển tới Ngự Phủ, không có cơ hội cho quan viên các nơi tham lam bỏ túi. Vì vậy việc này, thực sự có chút kỳ lạ. Những người được phái đi điều tra, đều không mang lại kết quả nào."



Kỳ Trinh Đế vô cớ đề cập đến điều này tất nhiên là có nguyên nhân, đặc biệt là đề cập ngay trước mặt Cảnh Dung và Cảnh Diệc.