Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 312 : Giữa con và Cảnh Diệc, cần một người phải đi

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Cảnh Dung xuống xe ngựa, giống như không nghe được những lời nói vừa rồi.



Khi nhìn thấy Cảnh Dung bước xuống, đám người Kinh Triệu Doãn nhanh chóng tiến lên cúi đầu.



"Tham kiến Dung Vương!"



Cảnh Dung giơ tay ra hiệu.



"Các vị đại nhân đang muốn vào cung, hay là vừa mới ra khỏi cung?"



Kinh Triệu Doãn đáp, "Vừa rồi chúng ta đã vào cung một chuyến, vừa mới ra ngoài."



"Ừ."



Cảnh Dung gật đầu.



Hắn không nói gì nữa, dự định nhấc chân tiến vào cửa Nam.



Kinh Triệu Doãn lập tức chia tay mấy vị đại nhân bên cạnh, sau đó vội vàng đuổi kịp bước chân Cảnh Dung.



"Vương gia."



Kinh Triệu Doãn gọi một tiếng.



Cảnh Dung dừng lại, hỏi, "Kinh Triệu Doãn có chuyện gì?"



Kinh Triệu Doãn nhích lại gần, hạ giọng nói, "Vương gia, gần đây Kỷ tiên bận rộn với 《Lâm Kinh Án》phải không?"



Không có việc gì sẽ không đi lên chùa!



Không có yêu cầu sẽ không nhắc tới chuyện liên quan!



Nhìn biểu hiện của Kinh Triệu Doãn, rõ ràng không thể không nghi ngờ.



Đặc biệt là cặp mắt nhỏ, nhìn có vẻ rất thần bí.



Cảnh Dung nghiêm mặt, "Kinh Triệu Doãn có chuyện gì thì cứ nói thẳng, hà tất quanh co?"



"Vâng vâng vâng!"



Kinh Triệu Doãn liên tiếp gật đầu.



Sau đó nhìn thoáng qua bốn phía, nói, "Vương gia, ta không nói dối ngài, trong khoảng thời gian gần đây, có một nữ nhân tới từ Ngự Phủ huyện, nàng ấy muốn......"



Kinh Triệu Doãn còn chưa nói xong, Cảnh Dung đã giơ tay ngăn lại.



"Vừa rồi bổn vương đều đã nghe thấy, không cần phải nói lần thứ hai."




Hôm nay đại tang của Thái tử, bà ta cảm thấy khá hơn rất nhiều.



Sáng sớm, bà ta còn phơi nắng ở bên ngoài một lúc, đó là một ngày nhàn nhã tự tại.



Thậm chí sự thèm ăn cũng tốt hơn bình thường!



Khi Cảnh Diệc đi vào, Tiêu Phi vừa lúc đang cầm một cái kéo cắt tỉa hoa lá.



Tuy nhiên, không phải cắt tỉa lá, mà là những bông hoa trên cây.



Khô héo, cắt!



Quá rực rỡ, cắt!



Không vừa mắt, cắt!



Những bông hoa trên mấy chục bồn hoa, bà ta cắt đến nỗi không còn lại bao nhiêu.



Tiêu Phi nhìn thấy nhi tử của mình đi tới, lập tức đuổi hết cung nữ thái giám rời đi, xoa xoa tay, tươi cười thân thiết chào đón Cảnh Diệc.



Cảnh Diệc quan tâm hỏi, "Sức khỏe mẫu phi có khá hơn không?"



"Ừ, khá hơn nhiều." Tiêu Phi nhân tiện hỏi, "Tang sự Cảnh Hoa đã làm thỏa đáng?"



"Đã nhập táng hoàng lăng."



Cảnh Diệc bình tĩnh trả lời.



Tiêu Phi hừ lạnh một tiếng, "Một nghịch tử tạo phản, không ngờ đại táng hoành tránh như thế, còn được táng ở nghĩa trang hoàng gia, thật là đen đủi."



Tiêu Phi mang vẻ mặt ghét bỏ.



Bà ta còn không quên nhanh chóng thêm vào một câu, "Xem ra, Hoàng thượng chung quy vẫn còn yêu quý hắn, cho dù Cảnh Hoa nổi lên sát tâm, ông ấy vẫn không đành lòng."



Tiêu Phi cảm thấy khó chịu trong lòng.



Cảnh Diệc nghe xong, nói, "Người đã chết rồi, mẫu phi không cần tức giận nữa, đừng chọc giận thân thể mình."



"Đúng, người đã chết, ta còn so đo nhiều như vậy làm gì." Tiêu Phi thoải mái đắc ý, nhưng lại gấp gáp hỏi Cảnh Diệc, "Đúng rồi, phụ hoàng con có từng nhắc tới chuyện trữ quân hay không?"



Cảnh Diệc lắc đầu, vẻ mặt chìm xuống.



Tiêu Phi dường như hiểu điều gì đó, liền hỏi, "Ý của phụ hoàng con là gì?"



"Mẫu phi có biết về sự tình Chẩn Tai Ngân mất tích ở Ngự Phủ huyện?"