Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 313 : Hài cốt khác nhau

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Chẩn Tai Ngân?



Tiêu Phi nói, "Biết."



Cảnh Diệc: "Mấy ngày trước, phụ hoàng đã ngầm đề cập tới chuyện này trước mặt con và Cảnh Dung. Mặc dù không nói ra rõ ràng, nhưng nhi thần nghĩ, phụ hoàng đang cân nhắc chọn trong trong hai người, đi tới Ngự Phủ huyện và điều tra vụ án này."



Hắn vừa nói những lời này, trong lòng Tiêu Phi đã hiểu.



Tiêu Phi nhăn mày thật chặt, "Phụ hoàng con đang cố tránh một cuộc chiến tranh giành ngôi vị, vì vậy nên có ý định tách một người ra! Xem như...... lưu đày."



"Mẫu phi nói rất đúng."



"Vậy phụ hoàng con quyết định như thế nào? Chọn ai đi?"



"Phụ hoàng không nói thẳng, có lẽ đang chờ con và Cảnh Dung tự mở miệng."



Vì thế nên mới nói, Kỳ trinh chính là một con hồ ly ranh mãnh.



Tiêu Phi hiểu rất rõ, "Phụ hoàng con không phải là người hồ đồ, có lẽ biết sẽ chọn ai. Rốt cuộc Cảnh Hoa tạo phản, con là người lập công. Về tình về lý, sẽ không để con đi Ngự Phủ huyện, các đại thần trong triều cũng bởi vì chuyện con cứu giá có công, sẽ chuyển hướng về phía con. Tất cả đều chỉ vào điểm mấu chốt, vị trí trữ quân, con có ảnh hưởng nhiều hơn Cảnh Dung."



Ý của Tiêu Phi chính là, nhi tử của mình có khả năng sẽ trở thành trữ quân.



Xét cho cùng, địa vị của Cảnh Dung ở trong triều, lúc này căn bản không cao bằng Cảnh Diệc.



Cảnh Diệc câu môi cười, "Nếu không phải mẫu phi đưa ra kế sách, bảo nhi thần lợi dụng Phan tiên sinh bên cạnh Cảnh Hoa, mượn lời ông ta xúi giục Cảnh Hoa tạo phản, còn mua được Trương đại nhân của Hầu Tư bộ thì việc này sẽ không thuận lợi như vậy."



Tiêu Phi với bộ dáng âm hiểm, đi về phía trước hai bước, "Thái tử đã rơi đài, hiện tại, chỉ cần con cưới đích nữ Kỷ gia, mượn sức huynh đệ Kỷ gia. Đại vị, sớm muộn gì cũng là của con. Cảnh Dung căn bản chỉ là một con hổ không răng."



Nói xong, bà ta lại thở dài một tiếng.



"Chỉ đáng tiếc cho cô nương Khổng Ngu kia. Bổn cung đã lợi dụng nàng ấy, để nàng ấy thay thế đích nữ Kỷ gia gả cho Cảnh Hoa. Mặc dù Cảnh Hoa bị phế, nhưng nàng ấy tốt xấu vẫn là Thái Tử Phi. Sớm muộn gì cũng có một ngày, Hoàng thượng niệm tình nàng ấy đáng thương, sẽ hứa gả nàng ấy cho người khác. Nhưng không ngờ nàng ấy nghĩ quẩn trong lòng, đi theo Cảnh Hoa. Thật đáng tiếc."



Tiêu Phi giả bộ!



Nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một chút thông cảm đối với Khổng Ngu.



Cảnh Diệc nghe thấy thế, cũng không bình luận gì thêm.



Hắn không ở lại Chương Chất điện lâu hơn nữa, khi rời đi hắn đụng phải Cảnh Huyên ở bên ngoài điện.



Hai huynh muội chỉ mới mấy ngày không gặp mà thôi, nhưng lại có chút xa lạ. Cảnh Huyên thậm chí không liếc mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp đi vòng qua trước mặt hắn.




Cảnh Diệc tiến lên nói, "Mẫu phi, việc này......"



"Yên tâm đi, ta sẽ không để Huyên nhi đi gặp phụ hoàng con."



"Vâng."



Cảnh Diệc cũng an tâm rời đi.



......



Bên kia!



Sau khi Cảnh Dung rời khỏi hoàng cung, hắn đi thẳng đến Trúc Khê Viên.



Hắn vừa mới tiến vào trong sân đã nhìn thấy Kỷ Vân Thư đang quanh quẩn trước một quan tài.



Trong miệng còn lẩm bẩm vài câu.



Cảnh Dung ho nhẹ một tiếng, Kỷ Vân Thư mới nghiêng đầu nhìn qua, "Xong việc rồi?"



"Ừ."



"Đã tới Khổng phủ?"



"Ừ, ta đã đưa bức họa cho khổng phu nhân."



Kỷ Vân Thư gật đầu đáp lại.



Không ai nói thêm gì nữa.



Cảnh Dung đi đến bên cạnh nàng, nhăn mũi, nhìn thoáng qua bên trong quan tài, chỉ thấy một bộ hài cốt trắng có dính một ít vải sa tanh sẫm màu, trộn lẫn với một ít bùn đất, có cảm giác ẩm ướt.



Nhìn qua, dường như không giống như hài cốt đã tồn tại mười bốn năm qua.



Cảnh Dung nhíu mày, hoang mang hỏi, "Sao bộ hài cốt này vì hình như không giống với những cái khác?"



"Chúng khác nhau."



"Vì sao?"