Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 325 : Đánh trống hoàng cung (2)

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Sau khi nghe thấy câu trả lời của nàng ——



Doãn quan thở dài, nắm chặt chuôi kiếm, nói: "Tiên sinh, ngài sẽ không chịu nổi bốn mươi trượng. Hơn nữa, tiên sinh là người của Dung Vương, lỡ may xảy ra chuyện......"



Doãn quan không nói tiếp!



Kỷ Vân Thư nhìn hắn một cái: "Luật lệ nào của Đại Lâm quy định, Kỷ mỗ ta là người của Dung Vương?"



"Điều này......"



"Đại nhân, có phải luật lệ Đại Lâm có quy định, bất kỳ người nào muốn kháng cáo, đều có thể tới đánh trống hoàng cung hay không?"



"Đúng vậy."



"Nếu đã như vậy, tại hạ muốn đánh trống hoàng cung, ngươi không có quyền ngăn cản."



Mang luật lệ Đại Lâm ra để nói, thực sự có hiệu quả hơn cả thánh chỉ.



Doãn quan đành phải nói: "Được, nếu tiên sinh kiên định như thế, vậy chỉ có thể dựa theo luật pháp mà làm."



Nhưng thân thể Kỷ Vân Thư rất mảnh khảnh, gần như muốn ngã xuống ở trong gió nhẹ, sao có thể chịu được bốn mươi trượng?



Đây chẳng phải là một trò đùa hay sao?



Kỷ Vân Thư từ trước tới nay luôn quật cường bướng bỉnh. Khi nàng đã hạ quyết tâm, không ai có thể khiến nàng đổi ý.



Doãn quan đành phải ra lệnh cho hai tên thị vệ lấy gậy ra, chuẩn bị chấp hành.



Hai tên thị vệ hồi lâu cũng không dám đánh người, cầm gậy trong tay có vẻ có chút khó khăn. Bọn họ lần lượt giơ bàn tay thô kệch lên, sau đó nhổ một ngụm nước bọt vào trong lòng bàn tay xoa xoa, tiếp đó xoa lên trên gậy.



Lúc này bọn họ mới giơ gậy lên.



Dưới sự chỉ đạo của Doãn quan, hai tên thị vệ vung gậy xuống.



Bốp ——



Một âm thanh nặng nề vang lên.



Một trượng được đánh xuống người Kỷ Vân Thư.



Thân thể nho nhỏ của nàng sao có thể chịu được một đòn này? Bước chân không ổn định, ngay lập tức dịch một bước về phía trước, cả người nghiêng về phía trước.



Phía sau lưng nóng rát, đau đớn đến nỗi Kỷ Vân Thư hơi nhăn mặt lại.



Kỷ Uyển Hân quay người, không dám nhìn cảnh này......



Một tên thị vệ khác lại giơ gậy lên nhưng vẫn chưa hạ gậy xuống, liếc mắt nhìn thoáng qua Doãn quan.



Doãn quan nghiêng đầu, nói với Kỷ Vân Thư: "Kỷ tiên sinh, ta thấy ngài là một thư sinh yếu nhược, hay là thôi đi. Năm vừa rồi có một hán tử không ăn nổi mười gậy đã chết ở đây. Nếu như ngài có chuyện gì, sao không đi cầu Dung Vương?"



Đúng vậy!




Nàng ta khóc thật sự rất đẹp, nốt ruồi đỏ giữa trán dường như còn đỏ hơn.



Cảnh Dung nhìn Kỷ Vân Thư trên mặt đất, sao hắn sẽ không đau lòng?



Trên khuôn mặt hơi nhíu của hắn, đều đã đau đớn đến nỗi tê tâm liệt phế.



Nhưng hắn vẫn nắm chặt song quyền và cắn răng một cái, ra lệnh một tiếng: "Đánh!"



Vì thế ——



Kỷ Vân Thư cuối cùng bị đánh 6 gậy!



Cả người nàng đều bị đánh đến nỗi quỳ rạp trên mặt đất, phía sau lưng dính đầy máu tươi.



Trông nàng cực kỳ thê thảm!



Nàng quỳ rạp trên mặt đất, hơi thở gấp gáp, đau đớn sau lưng khiến nàng gần như tê liệt, hàng mi dày run rẩy, đôi môi tái nhợt đóng mở, không nói gì.



Cảnh Dung lạnh mặt, hỏi nàng lần nữa.



"Có đáng giá hay không?"



"......"



"Bổn vương hỏi nàng lần nữa, có đáng giá hay không?"



Thật lâu sau, Kỷ Vân Thư chu chu môi, dùng hết một hơi cuối cùng.



"Đáng...... giá!"



Giọng nói của nàng vừa khàn vừa yếu.



Trong khoảnh khắc kia, đôi mắt vốn đỏ ngầu của Cảnh Dung rốt cuộc cũng chảy ra nước mắt.



Khoảnh khắc tiếp theo, hắn bế Kỷ Vân Thư lên, ôm chặt nàng vào trong lòng ngực.



Sao hắn có thể không cảm nhận được cả người Kỷ Vân Thư đang run rẩy?



Hắn có thể cảm giác được đôi tay của mình dính đầy máu tươi chảy ra từ phía sau lưng Kỷ Vân Thư, lành lạnh, ẩm ướt......



Và nữ nhân này, nhẹ đến kỳ lạ.



Kỷ Vân Thư dường như không còn cảm giác đau đớn nữa, nhưng tầm mắt nàng bắt đầu có chút mơ hồ, bất lực dựa vào trong lòng ngực Cảnh Dung. Mũi nàng ngửi được mùi hương quen thuộc, vì thế nàng cố dùng sức mở hai mắt ra.



Nàng vừa mở miệng nói ra được mấy chữ: "Vụ án......"



Cảnh Dung đã nhíu mày lại.



"Có bổn vương ở đây, yên tâm."