Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 326 : Đây là định mệnh

Ngày đăng: 18:42 30/04/20


Trước mặt Doãn quan và thị vệ, Cảnh Dung ôm Kỷ Vân Thư ngất xỉu bước lên xe ngựa, rời khỏi cửa Đông.



Kỷ Uyển Hân tất nhiên cũng đuổi kịp!



Nhìn xe ngựa xa dần, trái tim lo lắng của Doãn quan lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.



Từ nơi xa, ánh mắt Cảnh Diệc cũng nhìn theo chiếc xe ngựa càng lúc càng xa, đôi mắt sáng lên, nắm chặt song quyền, gần như đã nắm được lá cờ chiến thắng.



Thành công chỉ cách một bước xa!



"Cảnh Dung, bổn vương sẽ chờ ngươi ngoan ngoãn rời kinh. Đời này, đừng nghĩ quay trở về!"



Hắn ta âm trầm nói!



Ngay sau đó, hắn ta xua xua tay với Đấu Tuyền.



"Hồi phủ."



Cảnh Diệc buông màn xe xuống.



Đấu Tuyền theo tiếng, giá ngựa rời khỏi cửa Đông.



......Edit: Emily Ton....



Trong Dung Vương phủ!



Khi Kỷ Vân Thư được đưa trở về, cả người đều là máu, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy đầu, cơ thể yếu ớt run rẩy từng chút một.



Không lâu sau, Mộ Nhược cũng tới.



Mộ Nhược rất kinh ngạc khi nhìn thấy Kỷ Vân Thư nằm ở trên giường. Nữ nhân nằm dài trên giường, bộ quần áo sáng màu nhuộm đỏ, da thịt giống như một cái bánh nhân thịt bị đập thành từng mảnh.



Khoảnh khắc sau đó, Mộ Nhược thở dài một hơi, lắc đầu ngồi xuống mép giường, sai người mang tới một chậu nước ấm.



Cảnh Dung đứng ở một bên, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm ở sau ót của Kỷ Vân Thư.



Sắc mặt hắn rất ngưng trọng.



Thật lâu sau, Cảnh Dung nói với Mộ Nhược: "Không thể để nàng xảy ra chuyện gì."



Mộ Nhược nheo mắt liếc nhìn hắn một cái.



Hỏi: "Nếu nàng chết, ngươi sẽ ra sao?"



"Ta cũng không sống nổi." Cảnh Dung nói không chút do dự.




Diệc Vương phủ!



Cảnh Diệc ngồi ở trong phòng, trên bàn trước mặt có một tờ giấy mỏng. Hắn ta dùng một bàn tay cầm bút lông dính dính mực nước, một bàn tay khác nắm lấy ống tay áo to rộng, bắt đầu viết gì đó trên giấy.



Hắn ta trông có vẻ rất có hứng thú!



Trên chiếu trúc, có một cái lư hương nhỏ, mùi hương tản ra từ miệng nhỏ trên đó, quanh quẩn ở trong phòng, thấm vào trong trái tim người.



Trong hư cảnh yên tĩnh, dường như có thể nghe được âm thanh của bút lông đang viết trên giấy.



Cho đến khi một loạt tiếng bước chân phá vỡ sự tĩnh lặng lúc này ——



Cảnh Diệc không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết trên giấy, khoé môi mỏng lạnh lùng được kéo lên.



Hắn ta biết là ai đang tới!



Khuôn mặt Cảnh Dung lạnh lùng đi đến, đứng ở trước mặt hắn ta.



Hắn không gọi hắn ta!



Hắn cũng không để ý tới hắn ta!



Cho đến khi Cảnh Diệc hoàn thành một bút pháp cuối cùng.



Hắn ta đặt bút ở trên giá bút làm bằng ngà voi, nhìn nhìn chữ mình vừa viết, tự hào nói: "Tốt."



Mặt thối không biết xấu hổ!



Sau đó, hắn ta mới ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Dung trước mặt, cười nói: "Đường đường là Dung Vương, hôm nay sao lại có thời gian rảnh qua đây? Vừa rồi ta còn nghe nói, vị Kỷ tiên sinh thông minh hơn người kia đã tới bên ngoài cửa Đông đánh trống, như thế nào? Đã ăn bốn mươi trượng và đánh trống rồi? Hay là......"



Đã chết?



Hai chữ cuối cùng, Cảnh Diệc không nói ra.



Cảnh Dung vẫn không có biểu tình gì, căn bản không rảnh để lắng nghe hắn ta xả, trực tiếp hỏi hắn ta.



"Đại Lý Tự Khanh là người của ngươi, tin rằng vụ án lần này ngươi cũng nhúng tay vào, đúng không?"



Cảnh Diệc tinh tế suy ngẫm, không hiểu: "Vụ án? Vụ án nào?"



Ta không biết đó là vụ án nào!



Hắn ta giả ngây giả dại.